Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 236 - Chương 236. Tự Mình Hại Mình

Chương 236. Tự mình hại mình Chương 236. Tự mình hại mình

Hiện tại cánh cửa đang đóng, từ bên ngoài đẩy không mở, rõ ràng là có người đã khóa trong.

Nhưng cửa gỗ thì dễ giải quyết hơn nhiều so với tường đá không kẽ hở.

Lý Văn Li cắm dao găm từ kẹt cửa vào, di chuyển trên dưới trái phải, chỉ chốc lát bên trong đã truyền đến tiếng chốt cửa rơi xuống.

Bạch Táp Táp đang vui vẻ nhặt lấy sọt đeo lên chuẩn bị đi vào, thì Lý Văn Li cản nàng lại.

“Căn phòng này đóng kín quanh năm, không biết có khí độc hay không, chờ thông gió chút rồi hẵng vào.”

Bạch Táp Táp nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu ngồi cạnh trưởng tỷ, nàng cho rằng ít nhất phải đợi mười lăm phút, ai ngờ gần hai phút Lý Văn Li đã kêu họ đi vào.

Chỉ thấy Lý Văn Li đứng ở cửa một lát, bốn phía đột nhiên nổi lên cơn gió mạnh.

Cơn gió mạnh thổi vù vù vào trong phòng, một lúc sau toàn bộ cửa sổ bên trong đã được tự động mở ra, kế đến một mùi ẩm mốc lâu năm điên cuồng bốc lên.

Bạch Táp Táp bất ngờ hít phải cái mùi này, suýt nữa thì ngất đi.

Lúc lâu sau, cơn gió dần nhỏ lại rồi biến mất, Lý Văn Li mới dẫn đầu đi vào.

Bấy giờ Bạch Quân Quân mới thong thả ung dung đứng lên, xoa xoa đầu Bạch Táp Táp: “Theo sát bọn ta.”

“Dạ!” Bạch Táp Táp rất là vui mừng.

Hai tiểu hài tử cõng sọt cũng rất muốn xuống dưới, nhưng Bạch Quân Quân lại không cho.

“Hai đứa ngoan ngoãn canh sọt, đừng chạy lung tung.”

Bây giờ họ đang ở thư phòng của thành chủ, có khi bên trong ẩn giấu không nhiều thì ít cơ quan hay lối đi bí mật gì, lỡ như đi bậy vào bẫy chết người nào đó thì không ổn.

Vì vậy vẫn nên hạn chế tự do của bọn nhỏ sẽ tốt hơn.

Hai hài tử từ trước tới nay luôn xem lời của Bạch Quân Quân như thiên lôi sai đâu đánh đó, đừng nói chỉ yêu cầu chúng ngồi im giữ sọt, ngày dù kêu chúng ở cửa chờ không được đi vào, thì chúng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ.

Cho nên hai hài tử im lặng ngồi xổm ôm cái sọt không nhúc nhích.

Lúc ấy Lý Văn Li lại thắp lên một ngọn nến.

May mà nến trong thư phòng giống với bên ngoài, có vết dầu vẫn còn sót lại, Lý Văn Li châm ngọn nến lên, chỉ chốc lát trong phòng đã đèn đuốc sáng trưng.

Trong thư phòng đặt rất nhiều sách vở, bên cạnh sách ở còn có một cái bàn cát rất lớn.

Lý Văn Li có hơi hưng phấn đi qua, nhưng khi nhìn thấy bàn cát thì mặt lập tức tái đi.

Mặt trên của bàn cát có lẽ là hình bản đồ thiên hạ, nhưng cơn gió mạnh vừa rồi của hắn đã thổi bay tất cả, giờ đây chỉ còn lại một nắm cát rải rác, cờ xí đánh dấu đã loạn thành một cục.

Giờ phút này Bạch Quân Quân cũng thấy được tất cả.

Nàng cạn lời nhìn Lý Văn Li một cái.

Lý Văn Li xấu hổ ho khan một tiếng: “Ta chỉ muốn tiết kiệm thời gian thôi mà.”

“Ngu ngốc.” Bạch Quân Quân bổ cho một đao.

Vốn dĩ tìm thư phòng là để tìm bản đồ, giờ thì hay rồi, mọi thứ trở về điểm bắt đầu.

Lý Văn Li cũng không ngờ được, cẩn thận mấy thì vẫn có lúc sai sót, không ngờ mình lại tự hại mình.

Hắn không đành lòng nhìn tiếp bàn cát loạn thành một cục này, biến đau thương thành sức mạnh bắt đầu lục tung tất cả sách vở với thư phát trong thư phòng.

Bạch Quân Quân cũng không rảnh rỗi, hai người họ một người tìm ở kệ sách một người tìm ở ống đựng tranh, chỉ lát sau đã lật tung khiến cho cái phòng vốn lộn xộn nay còn lộn xộn hơn.

Nhưng không tìm thấy gì cả.

Lý Văn Li nghĩ có gì đó không đúng, tùy tay dâng lên một cơn gió.

Bạch Quân Quân thấy hắn lại tính làm khùng làm điên thì trợn mắt.

Không phải cái tên này tính dùng gió bứng gốc cái phòng này lên đấy chứ?

Có điều Lý Văn Li lại giơ lên ngón trỏ làm động tác im lặng, sau đó búng nhẹ ngón tay, tiếp theo nhắm mắt lại.

Từng làn gió nhẹ bay qua lại trong căn phòng này, không khí từ cửa sổ được lưu thông,...

Lý Văn Li cẩn thận cảm nhận thay đổi ở đây.

Bình Luận (0)
Comment