Bạch Quân Quân thử đẩy bức tường này.
Nhưng đá ở đây giống với ngoài tường thành, đều là những tảng đá lớn có độ dày một mét.
Đẩy như nào cũng không sứt mẻ.
Không biết thành chủ này lấy đá từ đâu ra, Angkor Vát còn không khoa trương bằng nơi này.
So với Bạch Quân Quân muốn bạo lực dỡ bỏ, thì Lý Văn Li bình tĩnh hơn nhiều.
Hắn đi vòng quanh phòng đá một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại mấy cây trụ hành lang xung quanh căn phòng.
Chỉ thấy bảy cây trụ hành lang được xếp ngay ngắn ở một bên, tất cả đều cao cách mặt đất một mét.
Nếu nói là xà nhà không đủ cao, hoặc để làm hàng rào, nhưng lại không có lan can khớp nối, tóm lại là vô cùng quái dị.
Lý Văn Li đi quanh các cây trụ hành lang nghiền ngẫm, sờ chỗ này mó chỗ kia, cuối cùng vẫy tay với Bạch Táp Táp.
Bạch Táp Táp kích động đi tới.
Lúc ấy hai tiểu hài tử đã tỉnh dậy, ngơ ngác thò đầu ra nhìn bốn phía.
Lý Văn Li kêu nàng buông sọt xuống.
“Ngươi thử xem có thể ấn trụ hành lang xuống dưới nền đất không?”
“Ấn xuống hả?” Bạch Táp Táp thoáng sửng sốt.
Lý Văn Li gật đầu: “Ấn xuống đi, ta kêu ngươi dừng thì dừng.”
Bạch Táp Táp trịnh trọng gật đầu, hiếm khi có việc thích hợp với nàng, tất nhiên phải làm cho đàng hoàng!
Bên này Bạch Táp Táp vén tay chuẩn bị làm việc, Bạch Quân Quân tò mò đi tới: “Phát hiện gì hả?”
“Rèm cuốn hạt là kiệt tác của Yển Sư.” Lý Văn Li nửa thật nửa giả nói giỡn.
Bạch Quân Quân cau mày nhìn cây trụ hành lang trước mặt, nhưng chúng nó tròn ủm không có gì đặc biệt.
Nhưng nguyên chủ cũng có lão sư dạy về cơ quan thuật, có nghiên cứu sơ lược về trận pháp cơ quan, cho nên Bạch Quân Quân có đủ kiên nhẫn dùng kiến thức lý thuyết của nguyên chủ để nghiên cứu mọi thứ ở đây.
Đi qua đi lại một hồi lâu, giờ mới phát hiện chút manh mối trong đó.
Thấy được rằng dưới ánh trăng làm nổi bật, bóng của mấy cây cột này tình cờ chiếu lên tường, có bóng của một cây cột trong đó chồng với hoa văn của mặt tường, có điều lúc đó ảnh ngược cao hơn hoa văn, nên hai thứ này không khớp.
Ví dụ bóng thấp hơn chút nữa là có thể chồng lên nhau.
Bấy giờ Bạch Táp Táp không rề rà nữa, sau khi nàng xoa tay hầm hè, ấn tay lên một cây trụ hành lang chậm rãi đè xuống.
Nhưng cột đá vẫn không chút sứt mẻ.
Bạch Táp Táp không tin tà ma, lại lần nữa dùng sức.
Tuy nhiên cột đá vẫn không nhúc nhích như cũ.
Lý Văn Li khẽ nhíu mày tự hỏi cấu trúc bên trong.
Lúc ấy Bạch Quân Quân vì nghiên cứu quy tắc mà đã ngồi bệt xuống đất, nghiêng đầu nói: “Nếu không thì đi theo chiều kim đồng hồ, hay nghịch chiều kim đồng hồ đi?”
“?” Lý Văn Li khó hiểu chờ đợi bên dưới.
Bạch Quân Quân chỉ vào hoa văn trên tường nói: “Hoa văn này có khi là phi tiêu đấy? Không phải phi tiêu dựa vào xoay tròn mới có thể bay ra sao?”
Bạch Táp Táp nghe vậy lập tức dùng hết sức xoay trái phải, cột đá răng rắc một tiếng cuối cùng cũng chuyển động.
“!” Bạch Quân Quân lập tức thấy vui mừng.
Nàng chỉ nói đại thôi! Ai ngờ lại nói trúng???
Mọi người phấn chấn nhìn cột đá, nhưng ngoại trừ việc bị xoay chuyển ra thì xung quanh nó không thay đổi gì cả.
Bạch Quân Quân với Lý Văn Li không tin đứng bật dậy, tiếp tục tìm kiếm manh mối theo hướng ven tường, đúng lúc này tường đá đột nhiên vang lên chấn động rất nhỏ, rồi chậm rãi rớt xuống.
Bạch Quân Quân với Lý Văn Li kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bấy giờ Bạch Táp Táp đang chuyển động khối đá vui mừng nhếch môi: “Muội dựa theo cách hai người chỉ, trước tiên chuyển động rồi ấn xuống, làm cùng lúc là được.”
“...” Bạch Quân Quân.
“...” Lý Văn Li.
Tường đá sắp rơi xuống, cuối cùng căn nhà đã lộ ra diện mạo vốn có.
Một cánh cửa gỗ xuất hiện trước mắt họ.