Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 238 - Chương 238. Vô Số Bảo Vật

Chương 238. Vô số bảo vật Chương 238. Vô số bảo vật

Bạch Quân Quân với Lý Văn Li không ngừng cắm lá cờ vào vị trí tương ứng trên bàn cát.

Khi tất cả chúng nó hợp lại thành hình dáng hai mươi tám chòm sao.

“Cạch cạch cạch” Bên dưới vang lên âm thanh, gạch đá kia chậm rãi mở ra.

Nhìn cảnh tượng này, hai người đều từ trong mắt đối phương thấy được vui mừng.

Bạch Táp Táp nghe không hiểu hai người này lẩm bẩm chòm sao gì đó, cũng không hiểu hai người này cắm cờ xí gì mà hoa cả mắt.

Nhưng cuối cùng trên mặt đất đột nhiên mở ra một cánh cửa thì nàng lại hiểu.

Bọn nhỏ đều ngạc nhiên chỉ vào không gian bỗng dưng được mở ra, vui mừng đến mức chỉ có một suy nghĩ: Tri thức thay đổi vận mệnh! Việc học quan trọng đến cỡ nào!

Khi chúng đi ra ngoài cũng phải học hành chăm chỉ mới được!

Lý Văn Li vẫn bước qua đó trước, trực tiếp đi dọc theo cầu thang bước xuống dưới.

Lúc ấy Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua cây bắt ruồi đang nằm ở ngoài, trong phút chốc không biết có nên để nó đuổi theo không.

Nhưng cây bắt ruồi như cảm nhận được do dự của Bạch Quân Quân, bản thân tự mọc rễ thân đi vào.

Nhìn thấy nó chủ động tiến vào, Bạch Quân Quân nở nụ cười.

Có lẽ nhóc này nếm thử được niềm vui đi nhanh như gió, nên đã hoàn toàn yêu việc đi đông đi tây.

Vì thế nhìn thấy họ muốn vào mật thất nó cũng đi theo vào.

Cho dù thực vật rời khỏi bùn đất với hơi nước là không sống được, nhưng trong cơ thể cây bắt ruồi vẫn có dị năng của nàng, kiên trì mười ngày nửa tháng không thành vấn đề.

Nghĩ thấy tốt xấu gì đứa nhóc ngốc nghếch này cũng xem như là thực vậy, đi theo vào có thể lưu thông không khí, nên Bạch Quân Quân không để ý tới nó nữa.

Đội vẫn do Lý Văn Li làm đầu tàu gương mẫu như cũ, Bạch Táp Táp đeo sọt sắt ở giữa, Bạch Quân Quân với cây bắt ruồi đi đằng sau.

Lý Văn Li đi một lát đã tinh tường thấy được trên vách tường cầu thang có cây đuốc, vì thế hắn châm lửa cho ngọn nến trên tay.

Tất nhiên nơi đây bày trí khác với bên ngoài, chỉ cần bậc một trản đèn trong đó, ngọn đèn sẽ thắp sáng những cây đuốc còn lại đang chìm trong bóng tối dọc theo cầu thang.

Vừa thắp lên, Lý Văn Li phải ngạc nhiên.

Tuy hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý, không ngờ cầu thang sẽ dài như vậy, dài không thấy đáy, không biết đang thông tới đâu.

Nhưng lúc này họ còn cách nào nữa không?

Chỉ có thể không ngừng đi xuống dưới.

Cầu thang này khá chật, với lại dọc đường không có gì khác, dưới tình huống này Tiểu Sơn với Bạch Linh Vũ có hơi mơ màng buồn ngủ.

Lúc hai hài tử sắp ngủ gật, cuối cùng Lý Văn Li cũng dừng chân lại.

“Tới rồi, cẩn thận chút.”

Lý Văn Li nói rồi chỉ sang bên cạnh, bấy giờ người ở đằng sau mới phát hiện đã đi tới cuối cầu thang rồi.

Bạch Quân Quân tính sơ qua một hồi, thấy được rằng cầu thang họ đi có độ cao ít nhất là mười lăm tầng.

Không ngờ dưới nền đất của thư phòng này lại có một mật đạo sâu như vậy, nhìn cấu tạo này chắc là tích hợp chung với núi phải không?

Nhắc đến ngọn núi này, không biết vì sao Bạch Quân Quân lại nhớ đến ngọn núi lửa kia.

Nhưng mà, thành chủ của thành Phục Ba không ngốc đến mức xây mật thất dưới chân núi lửa đâu nhỉ?

Cứ như vậy, Bạch Quân Quân kéo theo một nghìn không trăm lẻ một dấu chấm hỏi của nàng đi vào mật đạo.

Hồi nãy hai người ở ngoài phí sức chín trâu hai hổ mới phá bỏ lối đi bí mật, hơn nữa leo cầu thang cả buổi, Bạch Quân Quân cho rằng đi vào cầu thang sẽ có chín chín tám mốt kiếp nạn đang chờ.

Có điều sự thật không phải như thế!

Cuối cầu thang chỉ có một hang động, khom người đi vào hang động này, bên trong chính là hang kho báu.

Mọi người không có chút phòng bị nào, thình lình nhìn thấy cả núi vàng bạc châu báu.

Bình Luận (0)
Comment