Lúc này, hai người tạo thành hai thái cực.
Lý Văn Li đứng giữa hang động, nhắm mắt lại gọi gió tra xét mật đạo xung quanh mình.
Còn Bạch Quân Quân đảm nhiệm việc điều tra tìm hiểu xem có manh mối nào trong đống châu báu hay không.
Viên ngọc trai này không đủ tròn, chuỗi phỉ thúy kia không đủ trong suốt, thỏi vàng này không bền lắm, trâm ngọc kia có hơi lỗi thời…
Trong khi đông chọn tay nhặt, Bạch Quân Quân một cây cung thu hút sự chú ý.
Nàng thấy hứng thú đẩy đồ châu báu bên trên ra, một cây cung nhỏ bằng vàng hiện ra trước mắt.
Cây cung kia được chế tạo vô cùng đẹp, hai đầu cung ánh vàng rực rỡ được khảm hồng ngọc, bụng cung cũng được khảm một hàng ngọc lục bảo, nhìn qua đã thấy rất khoa trương.
Bạch Quân Quân kẹp nó vào nách, rồi lập tức tìm thấy bên dưới có một hộp cung tên, cung tên vừa nhìn đã biết là cùng một bộ với cây cung.
Có thể thấy cung tên được chế tạo bằng vàng rồng, trên đuôi của mỗi một cây lông đều được bao phủ bởi đá quý, vô cùng xinh đẹp.
Bấy giờ Lý Văn Li hiếm hoi trừng to mắt, tức giận ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt suýt thì mù quáng chảy nước miếng nhìn cây cung của Bạch Quân Quân.
Lý Văn Li im lặng nhíu mày: “Chỉ được cái mã.”
“?” Bạch Quân Quân khó hiểu nhìn hắn một cái: “Liên quan quái gì tới khanh?”
“Cây cung này của ngươi e là vừa bước ra đã bị người ta cướp, nghĩ xa thêm chút nữa, người ta không cướp cung cũng ước gì được trúng tên.”
Dù sao mũi tên được làm bằng vàng, đổi lại là hắn cũng phải chạy tới ăn vạ, sau đó túm tên vàng chạy đi.
Bạch Quân Quân nghe xong hình như thấy có lý, lập tức không còn quá thích cây cung này nữa.
Nàng lặng thinh quăng cây cung này đi tiếp tục tìm thứ khác, kết quả cây cung bị tùy tay vứt đi không cẩn thận đập trúng một bộ xương khô đang nằm bỏ.
Bộ xương khô bị phong hóa thật sự quá yếu ớt theo tiếng lăn xuống, khi nó lăn xuống đất lại để lộ ra hộp gỗ bị nó đè dưới người.
Bạch Quân Quân tò mò cầm lấy hộp gỗ, chỉ thấy hộp gỗ này vuông vức như gối nằm, nhìn không ra chút khe hở nào.
Nhưng từ ký ức của nguyên chủ nàng biết đây là hộp Lỗ Ban người xưa dùng để đựng tư liệu bí mật.
Cái hộp này không có khóa cũng không có khe hở, cần phải tìm được cơ quan ẩn giấu của nó mới có thể tìm ra.
Ngón tay của Bạch Quân Quân nhẹ nhàng vuốt ve đầu hộp gỗ, cuối cùng tìm thấy chỗ khác biệt, nàng nhẹ nhàng đẩy thanh gỗ nhỏ ra, ngăn đầu tiên của hộp gỗ đã được mở ra.
Bí mật của ngăn đầu tiên là một quyển sổ ghi chép da trâu.
Một giây trước Lý Văn Li còn mắng mỏ Bạch Quân Quân, không ngờ giây tiếp theo người ta đã có phát hiện lớn.
Hắn ngại ngùng sờ mũi, chỉ có thể quy cho đại tiểu thư quá may mắn.
Bạch Quân Quân phát hiện quyển sổ này dùng chữ của một nghìn năm trước, loại chữ thiểu số này… dù nàng được xưng là tài nữ đệ nhất thiên hạ, nhưng lại không đọc được.
Lý Văn Li đưa tay ý bảo đưa hắn xem xem.
“Ngươi có đọc được không đấy?” Bạch Quân Quân nghi ngờ.
Nàng là tài nữ đệ nhất thiên hạ còn không hiểu, ma ốm thường xuyên bị người ta bắt nạt ở Quốc Tử Giám này có xem hiểu được không?
Lý Văn Li cười nhạo: “Để ta cho đại tiểu thư kiêu ngạo về tài năng của mình, xem cái gì gọi là người có tài nhưng kín đáo.”
Lý Văn Li nói rồi nhận lấy quyển sổ da trâu, thật sự trôi chảy đọc qua một lượt.
Bạch Quân Quân nhìn dáng vẻ này của hắn thì không thỏi cảm thán: “Được thôi, tiểu tử Lý Văn Li này quả thực khiến người ta rất bội phục.”
Người Bạch Quân Quân nói đến tất nhiên là Lý Văn Li thật, không ngờ Lý Văn Li ốm yếu lại uyên bác tới vậy.
Năm đó ở đế đô, nếu hắn thể hiện chút tài hoa, thì nguyên chủ cũng không đến mức không thèm nhìn tới hắn đúng chứ?
Nhớ lại dáng vẻ của Cửu hoàng tử, đẹp trai thì đẹp trai nhưng thiếu chút hồn, nhưng vẻ ngoài như Lý Văn Li lại khá thuận mắt hơn.