Dựa theo kế hoạch của thành chủ và Yển Sư, chỉ cần mở miệng cống này ra là có thể dẫn nước sông vào trong đó.
Đáng tiếc bọn họ còn chưa bố trí hoàn thiện, núi lửa đã phun trào rồi.
Bây giờ lấy được bản đồ, ngọn nguồn sự việc cũng đã biết rõ, hai người có thể coi như an tâm để nghỉ ngơi và hồi phục rồi.
Bây giờ đêm hôm khuya khoắt, mọi người cũng không tiện làm lớn chuyện trong động kho báu của người ta.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li rất có lễ phép dẫn theo Bạch Táp Táp rời khỏi theo đường cũ.
So sánh với bên trong, không khí bên ngoài trong lành hơn nhiều.
Bây giờ đã bốn giờ đêm, cách lúc bình minh còn hai tiếng nữa.
Chịu đựng lâu như vậy bọn họ cũng có chút chống đỡ không nổi nữa, mấy người trực tiếp đến căn phòng nhỏ ở sát vách nghỉ ngơi.
Dĩ nhiên là không dám ngủ trên giường, dù sao đã lâu như vậy, ai biết có bao nhiêu rận rệp.
Nhưng ghế, sập nhỏ vẫn có thể nằm một chút.
Cứ như vậy mọi người mệt mỏi tìm chỗ để thiếp đi.
Mà cây bắt muỗi không biết mệt mỏi thì được đảm nhiệm chức lính canh, trông coi ở cửa phòng.
Cho đến khi mặt trời lên cao, trời sáng choang, mọi người mới hoảng hốt mở to mắt.
Lúc đó Bạch Quân Quân ngủ ở trên ghế, nhưng nàng phát hiện rất lâu rồi không có cảm giác ngủ yên ổn như thế, loại cảm giác yên ổn này chỉ lúc ở căn cứ mới có.
Rõ ràng bọn họ đang ở nơi xa lạ, theo lý thuyết không được ngủ tuỳ tiện buông lỏng như vậy mới đúng, nhưng chẳng biết tại sao trong tiềm thức lại có cảm giác yên ổn.
Trong bức thư tay của lão thành chủ cũng nói nơi này có thế lực nào đó khiến cho Song Long duy trì lấy thăng bằng, không biết có phải loại sức mạnh này cũng khiến bọn họ chịu ảnh hưởng hay không?
"Xem ra trong thành Phục Ba này còn có bí mật mà ngay cả lão thành chủ cũng không biết." Bạch Quân Quân lẩm bẩm một mình.
Lúc đó Lý Văn Li ngủ ở trên ghế bành mệt mỏi duỗi người: "Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, quan tâm nó là thứ linh tinh kỳ quái làm gì chứ, đánh tan từng cái là được."
Hôm nay ánh nắng rất tốt, mấy người đi ra sân đã thấy trời xanh mây trắng.
Ở trong ánh mặt trời được mây che phủ, toà cung điện này rất xinh đẹp.
Mọi người quen cửa quen nẻo đi vào nhà bếp.
Hôm qua sơn đen lại tối nên không thấy rõ lắm, mà bây giờ ánh mặt trời rõ ràng, Bạch Táp Táp mới phát hiện bên ngoài nhà bếp còn có một mảnh vườn rau xanh.
Những vườn rau xanh này mặc dù không có người quản lý, nhưng bên trong lại có không ít rau dại có thể ăn được.
Lúc đó Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ nhìn thấy vườn rau này cũng vui mừng, tranh nhau chen lấn chạy vào nhổ rau dại.
Bạch Quân Quân thấy thế cũng đi theo đám nhỏ một đường bước vào vườn rau xanh.
Nói là vườn rau xanh thật ra nơi này mọc đầy cỏ dại cỏ hoang và các loại dây leo không rõ tên.
Vào lúc mọi người đang nhổ rau dại, Bạch Quân Quân cảm giác được ở góc xó của vườn rau xanh có vài gốc cây toả ra mùi thơm mê người.
Nàng im lặng không lên tiếng đến đó, trong chốc lát đã tìm được mục tiêu.
Chỉ thấy ở nơi xó xỉnh này hình như mọc ra vài cây củ cải.
Bạch Quân Quân tiện tay nhổ một cái, đã nhổ ra được bốn, năm cây củ cải mập mạp còn to hơn cả cánh tay.
Ai da!
Bạch Quân Quân có chút bất ngờ.
Chưa từng nghĩ tới vườn rau xanh bỏ hoang ngàn năm còn có củ cải lớn.
"Ha ha, mọi người nhìn này."
Bạch Quân Quân nói xong giơ củ cải lớn trên tay lên.
Lúc đó Bạch Táp Táp đang chăm chú hái rau dại, nghe thấy trưởng tỷ nói nên ngẩng đầu lên, nhất thời mở to hai mắt nhìn.
"Ôi trời ạ!"
"Trời." Lý Văn Li đi ngang qua cũng bị nhân sâm trên tay Bạch Quân Quân khiến cho giật nảy mình.
Nhìn phản ứng của mọi người, Bạch Quân Quân vô thức nhìn thoáng qua cây củ cải mập mạp này, nhất thời ý thức được không đúng.
Trí nhớ của nguyên chủ bị nàng tự động che đậy lúc này mới đào núi lấp biển vọt tới.
Nhân sâm núi: Thân thể xinh đẹp, ngũ hình đều tốt, vóc người điêu luyện khoẻ mạnh, phẩm chất nhanh nhẹn, râu dài uốn lượn như long xà bay lượn.