Cứ như vậy, hai người hùng hùng hổ hổ theo đường cũ quay về.
Lúc đó ba người Bạch Táp Táp đã đứng ở giếng nước trông mòn con mắt.
Trưởng tỷ xuất phát từ buổi sáng, mãi cho đến khi mặt trời lặn về phía Tây vẫn chưa trở lại, cũng không biết bên dưới đáy giếng này là cái gì.
"Trưởng tỷ và hồ ly ca ca đi hoàn thành lời nhắn nhủ của thành chủ sao?" Tiểu Sơn chỉ ngón tay lên cạnh cằm hỏi.
"Ừm. Phải đi mở cống để tiêu diệt địa hoả, cũng không biết có nguy hiểm hay không." Bạch Linh Vũ và cây bắt muỗi ngồi thành hàng.
Rễ của cây bắt muỗi một nửa vươn tới vườn rau xanh, một nửa đang uống nước ở đáy giếng, còn có một nửa ngồi cùng Bạch Linh Vũ ở hành lang dưới mái hiên.
Đài hoa của nó cũng đang đón gió đung đưa, dáng vẻ kia nhìn không ra sự lo lắng.
"Bọn họ nhất định có thể bình an trở về." Bạch Táp Táp nhìn thoáng qua sắc trời: "Chúng ta vẫn nên mau chóng chuẩn bị đồ ăn để đón bọn họ đi."
"Được. Nhưng ăn cái gì?" Tiểu Sơn nghi ngờ hỏi.
Vấn đề này cũng khiến cho Bạch Táp Táp sững sờ, buổi sáng đã ăn chút gạo cuối cùng rồi, trước mắt thật sự là không còn đồ ăn.
Bạch Táp Táp đang định nói hái chút rau dại, một giây sau có tiếng động truyền đến từ giếng nước.
Liếc một chút thấy một mảnh của con mãng xà khổng lồ quen thuộc đột nhiên xuất hiện từ miệng giếng.
Ba đứa nhỏ và một cái cây bị giật nảy mình, đồng thời tránh về trong hành lang.
Ngay vào lúc bọn nó co lại thành một đống kêu khóc "Rắn đó mau chạy đi", Bạch Quân Quân và Lý Văn Li từ bên dưới chui lên.
Vừa rồi bọn họ trở lại đầm nước, nhìn thấy con trăn rừng bị xử lý kia vẫn đang nổi lơ lửng trong nước.
Nghĩ đến hết đồ ăn, Lý Văn Li đã lấy dao xẻo một miếng thịt rắn thơm ngon nhất.
Ai ngờ mới vừa xách lên, đã nghe thấy tiếng rên rỉ kêu khóc hoảng sợ của mấy đứa nhỏ trong sân.
Bạch Quân Quân còn tưởng rằng có biến mau chóng xông tới, kết quả kiếm nửa ngày cũng chỉ là một trận sợ bóng sợ gió.
Ba đứa nhỏ nhìn thấy Bạch Quân Quân xuất hiện lập tức phá vỡ hàng phòng thủ, tất cả đều oà khóc.
Thật vất vả mới ngừng lại cảm xúc kích động bọn họ lại nhìn thấy Lý Văn Li chỉ mặc một chiếc quần trong, áo khoác bông không biết đã đi nơi nào.
Bạch Táp Táp hậu tri hậu giác che hai mắt lại, rất vô lễ không được nhìn vô lễ không được nghe.
Bạch Quân Quân không nói gì nhìn sang tiểu cô nương này, đương nhiên cô em gái này mới có tám tuổi mà, có cần quen thuộc sớm như vậy hay không?
Nhưng Bạch Táp Táp cũng mặc kệ, trốn ở chỗ cây bắt muỗi không muốn đi ra ngoài.
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ, chỉ có thể thúc giục Lý Văn Li đến nhà kho của thành chủ tìm xem có quần áo hay không.
Nhưng nghĩ đến điều gì đó, Bạch Quân Quân lại đuổi theo sát Lý Văn Li, chỉ dặn dò Bạch Táp Táp nói: "Táp Táp xử lý thịt rắn kia đi, ăn xong chúng ta sẽ trở về."
"Ách?" Bạch Táp Táp hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên, vậy mà lúc này trưởng tỷ đã biến mất cùng với Văn Li ca.
Ba đứa nhỏ lúc này mới sốt ruột kịp phản ứng, vừa rồi chưa hỏi trưởng tỷ tình hình bên trong thế nào, có mở được miệng cống không, thịt rắn này là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng đương sự đã đi, bọn họ chỉ có thể kiềm chế lại sự tò mò.
Mà bên này, Lý Văn Li và Bạch Quân Quân đã đến thẳng nhà kho của thành chủ.
Nhà kho ở sân sau của phủ thành chủ, cái nhà kho lớn này cũng xây dựng bằng đá và gạch ngói, đoán chừng ngàn năm trước đã được khoá lại chưa từng mở ra.
Hôm qua bọn họ đi vào đã là buổi tối, vội vã đi tìm bản đồ cũng không hề để ý bốn phía xung quanh, hiện nay đã giải quyết xong sự ủy thác của thành chủ, vậy đây là lúc thương lượng thù lao với thành chủ rồi.
Bảo tàng dưới đáy động dĩ nhiên bọn họ phải đi, dù sao lão thành chủ và thuộc cấp của hắn ta vẫn chờ bọn họ đến an táng.
Nhưng trước khi an táng lão thành chủ, bọn họ cũng cần phải sửa sang lại dáng vẻ dung mạo của mình một chút, dù sao đây cũng là sự tôn trọng lớn nhất dành cho người đã khuất.