Người ở căn cứ Gấu Trắng thích tích trữ hàng hoá, điểm này Lý Văn Li đã sớm nghe nói.
Nếu không phải vậy thì tại sao bọn họ ở thời mạt thế nghèo rớt mùng tơi lại có thể xây dựng ra thời hoàng kim khá giả trước mạt thế.
Lúc này tận mắt nhìn thấy, coi như đã mở ra cánh cửa một tầm nhìn mới.
Thấy Bạch Quân Quân xếp đồ đến quên mình, Lý Văn Li mới mở miệng ngăn cản: "Được rồi, đừng xếp nữa, đợi lát nữa trở về thành ngươi sẽ không chứa nổi những thứ khác đâu."
"..." Bạch Quân Quân vội vàng dừng lại, đột nhiên nhớ tới đống vàng bạc bên dưới thư phòng của thành chủ.
Thành chủ nói rồi, chỉ cần giúp hắn tiêu diệt địa hoả, châu báu trong sơn động muốn gì cứ lấy.
Thế là Bạch Quân Quân cũng không xếp muối ăn nữa, lôi kéo Lý Văn Li quay về.
Trên đường trở về vẫn chưa yên tâm hỏi: "Không phải ngươi còn có một cái không gian khác hay sao? Chắc là ngươi chướng mắt cái không gian mười mét vuông này nhỏ hả?"
"Trước mắt không gian của ta chỉ có thể lấy đồ vật ra." Lý Văn Li không trả lời thẳng vào vấn đề.
Ngụ ý, nếu như hắn muốn cất đồ vẫn sẽ dùng cái nơi công cộng này.
"Cái không gian kia của ngươi là thứ rách nát gì vậy, sao lại chỉ có thể lấy không thể tích trữ?" Bạch Quân Quân bất mãn: "Nếu đã không thể tích trữ thì trước đó làm sao lại bỏ vào được?"
"Không gian của ta..." Lý Văn Li nghiêm túc gãi đầu một cái: "Tồn tại quá nhiều thứ không được phép ở thế giới này, đoán chừng là nguyên nhân này cho nên Thiên Đạo mới phong ấn nó lại, trước mắt ta chỉ có thể lấy ở bên trong ra một vài cuốn sách giải trí để đọc."
Bạch Quân Quân bị chuyện này hấp dẫn lực chú ý nên hỏi: "Có thể cho ta mượn đọc chút không?"
Lý Văn Li nhìn thoáng qua Bạch Quân Quân khát sách như khát nước.
Nói ra thì buồn cười, hắn biết chuyện căn cứ Gấu Trắng âm thầm dùng thuốc dinh dưỡng để đổi lấy sách vở với Huyền Quy.
Tin tức căn cứ Gấu Trắng đều là dân đen nghèo cũng được lưu truyền từ lúc bắt đầu đổi sách.
Chưa từng nghĩ đến một người đội trưởng như này xuyên vào người của thiên hạ đệ nhất tài nữ, hơn nữa cho dù đi tới nơi dị thế này, đội trưởng của Gấu Trắng vẫn như cũ không thay đổi ham học hỏi bản sắc, đối với sự phát triển của sách vở nhớ mãi không quên.
Chẳng qua suy nghĩ của nàng là đúng, chỉ có khoa học kỹ thuật mới có thể khiến đất nước hưng thịnh, cũng chỉ có văn hoá mới có thể khiến đất nước hưng thịnh.
Mặc dù ở cổ đại cũng có điển tịch, nhưng không cách nào so sánh được với tinh hoa văn hóa ở đời sau.
Chí ít trong tay hắn còn có nhiều tư liệu thiết kế các loại vũ khí như máy bay, tàu chở máy bay, phi thuyền gì đó.
Ở căn cứ của hắn cũng có một đám người lặng lẽ thử nghiệm khôi phục những nền văn minh nhân loại đã từng tồn tại, sau đó rời khỏi Lam Tinh thủng lỗ chỗ, tìm kiếm cơ hội sống mới.
Đương nhiên, Huyền Quy cũng đang cố gắng phát triển theo phương hướng này.
Chuyện này đối với Hầu Tử và Gấu Trắng mà nói là không làm được.
Bởi vì bọn họ không có căn cứ nghiên cứu khoa học như này, lại càng không có bản thảo quý giá như thế.
Cho nên Lý Văn Li rất có thể hiểu được tâm tình muốn sách của Bạch Quân Quân.
Hắn gật đầu nói: "Ta có thể cho ngươi mượn đọc, nhưng ta được cái gì?"
"Về sau cái nhà kho này ngươi một nửa ta một nửa! Hơn nữa ta cam đoan ngươi bỏ vào bao nhiêu thì lấy ra bấy nhiêu, tuyệt đối sẽ không thiếu!"
Lý Văn Li nghe câu này của Bạch Quân Quân thật sự là dở khóc dở cười, vốn dĩ cái nhà kho này có một nửa là của hắn mà?
Làm sao quanh đi quẩn lại nửa ngày, hắn còn phải dùng sách để thay tiền mới có thể thuê được một nửa quyền sử dụng?
Bạch Quân Quân cũng mặc kệ, nhà kho của nàng thì do nàng định đoạt.
"Ngươi cố gắng thả vào cũng được, chỉ là đồ nhiều hay ít ta cũng không có cách nào bảo vệ."
Bạch Quân Quân trả lời rất là phách lối.
Lý Văn Li không nói gì đưa tay đập vào gáy nàng một cái: "Đại tiểu thư, bây giờ ngươi còn đang trông cậy vào ta dạy Bạch Linh Vũ thu phục Thủy Linh đấy."
Ngụ ý, không nên quá phách lối.
"..." Bạch Quân Quân ngưng lại một chút, mới lải nhải lầm bầm: "Vừa rồi ta còn vì nghĩa quên mình mà cứu ngươi đấy, ngưng, trở mặt đã quỵt nợ."