Nghĩ như vậy, mùi hương cũng có chút một lời khó nói hết rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt Bạch Quân Quân vặn vẹo, Lý Văn Li được như ý nở nụ cười.
"Mặc dù là vật bài tiết, nhưng đáng tiền đó! Sau này nếu mình không cần vẫn có thể bán cho vua ở cõi đó."
"Ngươi còn muốn giao dịch với hoàng đế tương lai?" Bạch Quân Quân tỏ rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi. "Hoàng gia sẽ trực tiếp bảo ngươi tiến cống."
Lý Văn Li nghe vậy vẽ ra một nụ cười lương thiện hữu nghị: "Dám bảo ta cống tiến, ta sẽ đổi người khác làm hoàng đế thay bọn họ."
"..." Bạch Quân Quân.
Cổ đại có một phần tử hiếu chiến điên cuồng như thế, Bạch Quân Quân cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Cuối cùng chỉ có thể yên lặng như người què đụng vào vai một kẻ hung hăng: "Ta còn muốn sống yên ổn qua ngày chút, ngươi cũng đừng làm cho ta."
Lý Văn Li bị đau sờ lên chỗ bị đụng bất đắc dĩ: "Ta chỉ nói đùa thôi."
...
Chuyến đi đến nhà kho, hai người nhặt được không ít đồ tốt, ví dụ như Chu Quỷ, da cá côn, còn có Long Diên Hương, vân vân, những thứ này mà lấy ra đều là đồ tốt kinh động thiên hạ, thảo nào thành chủ phải tạo ra ba tầng để trông coi cái nhà kho này.
Cho đến khi nhặt gần hết những thứ đáng tiền trong nhà kho, bọn họ mới đi đến thư phòng.
Khi đó thành chủ vẫn nằm trong huyệt động như cũ, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng không đưa bọn họ ra bên ngoài, mà làm mấy cái hố trong huyệt động chôn bọn họ xuống.
Về phần đống vàng bạc châu báu, hai người ăn ý nhét vào trong không gian.
Nhưng mười mét vuông thì có thể nhét được bao nhiêu chứ?
Đầu tiên bọn họ đã bỏ vào một đống muối lại đến nhà kho càn quét, trước mắt chỗ để chuyển châu báu mỹ ngọc không nhiều lắm.
Hai người chỉ có thể chọn cầm lấy một số món đồ quý giá và hơi bình thường một chút.
Quý giá để giữ lại sau này dùng, hơi thông thường là để lưu thông trên phương diện đời sống ngắn hạn.
Cho đến khi không gian thực sự không chứa nổi nữa, lúc này hai người mới lui ra ngoài, chính thức đóng cửa thư phòng lại."
Có lẽ nơi này sẽ thành một ngôi mộ chính thức, vĩnh viễn cũng sẽ không có ai đến quấy rầy nữa.
Lúc rời khỏi thư phòng, trong gió mơ hồ truyền đến một tiếng cảm ơn.
Bạch Quân Quân nhạy bén quay đầu lại, nhưng đằng sau ngoại trừ bức tường đá thì không nhìn thấy bất kỳ cánh cửa sổ nào, không có gì khác lạ.
"Sao vậy?" Lý Văn Li thấy Bạch Quân Quân đột nhiên dừng lại bất động thì có chút kỳ lạ.
"Hình như... nghe thấy có người nói cảm ơn với ta." Bạch Quân Quân vò đầu.
Lý Văn Li cười khẽ xoa đầu nàng: "Có lẽ vậy. Đi thôi, bọn họ chờ chắc sốt ruột rồi."
Giẫm lên ánh nắng chiều, hai người về lại bếp sau.
Lúc đó ba đứa nhóc đã nướng thịt rắn chín đến bảy tám phần, nhìn thấy hai người bọn họ cả người đều hoàn toàn mới trở về đầu tiên là vui vẻ, sau đó thấy rõ màu sắc xám tro không hề sáng sủa, Bạch Táp Táp lại thổn thức một trận.
Trước kia y phục của trưởng tỷ tuyệt đối sẽ không có màu sương giá như thế này, dù sao từ trước đến nay loại màu sắc này chỉ có gia đinh hạ đẳng mới mặc.
Bạch Quân Quân không nghĩ tới người xưa không gọi màu xám là màu tro mà gọi là màu sương giá.
Suy nghĩ kỹ một chút, màu này không phải là màu ánh trăng rơi xuống mặt đất hay sao?
Nói theo kiểu này thì màu xám bình thường không có gì lạ đột nhiên trở nên cao cấp.
Thế là Bạch Quân Quân suy nghĩ ra một cái tên cho bộ y phục màu tro không sáng sủa này, sương địa côn bào.
Lý Văn Li nghe thấy vậy cười to: "Như này là ước gì cho người ta đến cướp bảo vật của ngươi à?"
Bạch Quân Quân cũng không tức giận, suy nghĩ cẩn thận lại thì Lý Văn Li nói cũng có đạo lý, nên quyết định đổi chữ côn thành chữ tố, sương địa tố bào.
Bây giờ thì hài hoà rồi chứ?
"Ngươi vui là được." Lý Văn Li cười ngả cười nghiêng.
Bạch Quân Quân đã kiếm được đầy túi nên cũng không trả lời hắn nữa, mà chính là lấy mấy đôi giày da đế cao su ra cho ba đứa nhỏ thay đổi.