Giày của bọn nó đã bị mòn rách từ lúc đi qua Xuyên Châu, để giảm thiểu sự hao mòn của giày, còn đặc biệt bện bên ngoài giày một đôi giày cỏ, đôi giày cỏ này cứ ba đến năm ngày lại phải thay một lần.
Bây giờ Bạch Quân Quân cho bọn nó đi giày, tất cả mọi người có chút vui vẻ.
Cũng may trước đó thành chủ làm ăn buôn bán, hắn ta đổi không ít thứ với thương nhân nước ngoài, cho nên mới có kích cỡ phù hợp với trẻ con.
Một lần nữa được đi đôi giày mềm mại thoải mái dễ chịu, đám trẻ con đều có chút vui vẻ.
Cứ như vậy, bọn họ bắt kịp thời gian ăn cơm tối trước khi mặt trời xuống núi.
Con trăn rừng này không biết đã sống bao lâu ở đây, chất thịt đầy đặn thơm ngon, mọi người vừa ăn vừa hỏi tình hình dưới giếng.
Bạch Quân Quân vừa trả lời vấn đề của bọn nó vừa gặm thịt, đang trong lúc phàm ăn tục uống, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động kỳ lạ.
Có vô số căn nhà sụp đổ thậm chí tiếng dã thú rống lên liên tiếp.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li lần lượt bỏ thịt xuống, leo lên nóc nhà ra bên ngoài nhìn xung quanh.
Cũng may là phủ thành chủ là một toà thành trì cao nhất nơi này, bọn họ lên nóc nhà về cơ bản là có thể nhìn thấy tất cả tình hình trên đường phố của thành trì.
Mà vừa nhìn hai người đã ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy trên đường đi vốn dĩ an tĩnh đến nỗi ngay cả bóng dáng ma quỷ cũng không có lại xuất hiện rất nhiều động vật, mãng xà, cá sấu, gấu ngựa, vân vân, chúng nó ở ngoài kênh mương lăn lộn không biết bao nhiêu năm tháng, cuối cùng cũng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bước lên vùng lãnh thổ này.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li nhìn nhau một cái, hình như biết vì sao những kẻ ngoại lai này đột nhiên lại đến thăm.
"Có lẽ là Hỏa Linh và không gian đều biến mất, cảm giác của động vật còn nhạy bén hơn so với con người, chúng nó không cảm nhận được sự uy hiếp nữa nên mới đi vào."
"Chắc hẳn những năm này chúng nó cũng tràn đầy tò mò đối với nơi này, có lẽ đã sớm muốn nhúng tay vào."
Nền văn minh Angkor Wat cũng là như thế, toà phật tháp kia dần dần tan biến, tầm mắt của con người cũng bị rừng cây nuốt hết, cuối cùng trở thành thiên đường của sinh vật trong rừng cây.
Cho đến khi con người lại phát hiện ra nó một lần nữa, mới khiến cho nơi đó lại được thấy ánh mặt trời.
Mà bây giờ, thành Phục Ba này cũng là như thế, nó đã được đám sinh vật trong rừng coi trọng từ lâu, bây giờ chủ nhân mới trong rừng đang tiến về nơi này với quy mô lớn.
Hai người cũng không kéo dài nữa, sau khi xuống dưới mỗi người ôm một đứa bé, bảo Bạch Táp Táp đuổi theo, rồi đi đến bên giếng.
"Sao... sao vậy?"
Bọn nó không ở trên nóc nhà nên cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài là biết không ổn.
Cho nên lúc trưởng tỷ và Văn Li ca mỗi người ôm một đứa nhỏ chạy về phía giếng, đoàn người vẫn tính là phối hợp.
Lúc đó Lý Văn Li ôm Bạch Linh Vũ xuống nước trước một bước, sau đó là Bạch Táp Táp, sau đó nữa là Bạch Quân Quân, cây bắt muỗi cũng vội vàng hoảng sợ muốn chen vào bên trong.
Bạch Quân Quân lại dừng lại một lát, chỉ quay đầu nhìn cây bắt muỗi rồi nói.
"Nơi này mới là nhà của ngươi, ngươi không cần thiết đi theo chúng ta, quay lại rừng cây hoặc ở đây ngươi có thể sống được rất tốt."
Bạch Linh Vũ và Bạch Táp Táp đang bò xuống dưới đồng thời quay đầu lại, đồng loạt nhìn về phía miệng giếng.
Mà cây bắt muỗi vẫn là vẻ mặt không hiểu như cũ muốn chui vào, nó không hiểu vì sao Bạch Quân Quân không muốn mang theo nó, mấy lần ngăn nó xuống dưới giếng.
Chẳng lẽ sợ nó chết đuối?
Thế là cây bắt muỗi hoa tay múa chân một hồi tỏ vẻ bản thân nó cũng không e ngại nước.
Nhưng Bạch Quân Quân vẫn ngăn ở miệng giếng như cũ không cho đi.
Nàng vươn tay kết nối với cây bắt muỗi, để lại một thông tin ở lại nơi này trong cơ thể nó.
Sau khi cụm thông tin này được truyền tới thần kinh của cây bắt muỗi, quả thật cây bắt muỗi đã dừng lại không đi xuống nữa.
Lúc này Bạch Quân Quân mới nhanh chóng dẫn theo Tiểu Sơn xuống nước.