Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 264 - Chương 264. Rời Đi Bằng Đường Thuỷ

Chương 264. Rời đi bằng đường thuỷ Chương 264. Rời đi bằng đường thuỷ

Tiểu Sơn nhìn thấy những nhánh hoa của cây bắt muỗi đang đung đưa đón gió ở miệng giếng, nước mắt không ngừng trào ra khỏi hốc mắt.

Một ngày một đêm qua ở chung hắn đã coi cây bắt muỗi như đồng bọn của mình, hiện tại phải xa cách tiểu đồng bọn, không biết tại sao tim của hắn rất rất khó chịu, loại cảm giác này như thể có một người rất quan trọng đang rời đi trước mắt hắn.

Nước mắt Tiểu Sơn không ngừng chảy ra bên ngoài, nhưng hắn cũng biết giờ không phải là lúc giở tính trẻ con, hắn chỉ có thể cố nén bi thương vùi đầu vào trong lòng Bạch Quân Quân không nhìn cái cây bắt muỗi ngốc nghếch này nữa.

Rất nhanh mấy người đã nhảy tõm vào trong nước theo đường sông càng chạy càng xa.

"???" Cây bắt muỗi.

...

Từ lúc ở núi lửa trở về Bạch Quân Quân đã phát hiện ra một chiếc thuyền gỗ mục nát ở sông ngầm.

Khi đó nàng đã kết nối với chiếc thuyền gỗ này để cho nó khôi phục lại sự sống một lần nữa.

Mà bây giờ, mấy người xuống nước nhìn thấy chính là một chiếc thuyền gỗ mới tinh.

Mọi người ướt nhẹp chật vật bò lên trên thuyền, con thuyền đã dùng hết tốc độ để tiến về phía trước.

Động vật ở trên đầu đang tru lên bên tai rất lâu không dứt, cũng không biết đến tột cùng động vật trong rừng có quy mô lớn bao nhiêu.

Mấy người xác định an toàn rồi, Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ mới khóc oà lên.

"Cây bắt muỗi... Cây bắt muỗi nó không sao chứ?"

"Hu hu hu... Ta không muốn chia cách cây bắt muỗi."

Ở trong sự gào khóc đau buồn bi thương của hai đứa nhỏ, Bạch Táp Táp cũng đỏ cả vành mắt.

Nàng cũng không ngờ tới sẽ phải chia tay nhanh như vậy, còn tưởng rằng có thể ở lâu thêm mấy ngày...

Bạch Quân Quân bất đắc dĩ xoa đầu bọn nó.

"Nơi này thích hợp cho sự sinh trưởng của cây bắt muỗi, nó rời khỏi đây sẽ chết đi bởi vì không có thức ăn dồi dào. Hơn nữa nó ở lại đây cũng có thể khống chế sự sinh sôi của muỗi độc và trùng độc, ở góc độ cân bằng sinh thái mà nói thì chuyện này rất quan trọng, cũng là sứ mệnh và chức trách mà nó nhất định phải hoàn thành."

Nghe Bạch Quân Quân nói như vậy, mấy đứa bé đang có cảm xúc sôi trào mãnh liệt cuối cùng cũng giảm bớt một chút.

"Vậy thú dữ sẽ làm nó bị thương thì sao?"

"Yên tâm đi, trong cơ thể cây bắt muỗi có nồng độ axit cao ăn mòn, dã thú bị đần mới đi cắn nó. Trong rừng nó chính là đứng đầu chuỗi thức ăn, bọn bình thường cũng không dám đến gần."

"Thật không nghĩ tới cây bắt muỗi lại lợi hại như vậy."

Bọn trẻ nghe nói tiểu đồng bọn là lão đại ở mảnh rừng này, không ai dám bắt nạt lúc này mới yên lòng lại.

"Thế nhưng... vẫn không nỡ xa rời nó." Tiểu Vũ nhớ tới cảm giác khi sờ vào cây bắt muỗi, rất thương cảm.

"Có duyên thì sẽ gặp lại." Lý Văn Li ngồi ở mũi thuyền lạnh nhạt nói.

Bọn họ đi dọc theo sông ngầm, trong chốc lát đã đến một vùng biển lớn mênh mông.

Chưa tới giây lát đã lại thấy bên trái có một mảnh rừng lớn, chính là nơi mà hôm qua bọn họ đã vượt qua.

Nhưng lúc này một ánh chiều tà cuối cùng cũng biến mất trong nước, rốt cuộc rừng cây cũng không nhìn thấy rõ nữa, chỉ cảm thấy một vùng âm trầm tối đen như mực.

Hôm qua không biết hình dạng mặt đất nơi này, nếu như biết sông ngầm thông với biển cả bên ngoài rừng cây, bọn họ đi vào từ đường thuỷ có lẽ sẽ nếm khổ ít hơn một chút.

Chẳng qua nếu như không đi vào rừng cây bên kia, thì sẽ không gặp cây bắt muỗi.

Nghĩ đến những việc đã trải qua mấy ngày nay, Bạch Quân Quân cũng rất cảm khái.

Nàng vừa thúc giục chiếc thuyền nhỏ đi về, vừa hấp thụ cỏ cây sông nước ở cánh rừng ngàn năm này.

Ở trong rừng cây bay như tên bắn rõng rã một giờ, mọi người mới trở lại hướng mà trước đó đã ngừng thuyền, mà lúc này mặt trăng cũng chầm chậm xuất đầu lộ diện.

Mặt hồ lấp lánh ánh sáng, dường như có vô số những con cá bạc đang nhảy múa.

Lý Văn Li nhìn một màn trước mặt nhịn không được mà cong môi lên: "Là cá mập trâu."

Loại cá mập này ở hồ nước ngọt nhưng cũng có thể sinh trưởng ở hồ nước mặn, cũng không biết là năm đó nước biển chảy ngược bị giữ lại hay là trải qua thời gian ngàn năm tự mình chạy tới.

Bình Luận (0)
Comment