Trăng đã lên giữa bầu trời, đã đến lúc chúng nó chè chén say sưa.
Bạch Quân Quân nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của bọn này nhất thời nóng lòng muốn thử, dù sao nàng đã lấy được vũ khí mới, đang muốn thử một chút sức mạnh của hoa thuỳ đồng.
Chỉ cần chúng nó dám tới gần, nàng sẽ cho chúng nó biết vì sao hoa lại có màu đỏ.
Nhưng chuyện khiến Bạch Quân Quân bất ngờ đã xảy ra rồi.
Những con cá mập trâu kia cũng không chú ý tới chiếc thuyền phía xa, chúng nó đang cố gắng đối phó với thứ gì đó, bọt nước chấn động, sóng sau cao hơn sóng trước.
Bạch Quân Quân híp mắt nhìn một lúc lâu mới thấy rõ ràng, đám lộn xộn phía trước chính là một đám cá sấu và cá mập trâu đang đánh nhau.
Cũng không biết là vì cướp địa bàn hay là giành đồ ăn, tóm lại chúng nó đánh nhau túi bụi, ở giữa sóng nước cuồn cuộn còn nghe thấy tiếng gào thét kỳ dị.
Nói ra thì cá sấu giống như cá mập, đều là giống loài sống bầy đàn, nói đến đánh nhau thì cũng là gọi bạn dẫn bè đến đánh nhau tập thể.
Hàng ngũ hai bên nhà người ta đang đánh nhau, bọn họ là quần chúng ăn dưa cũng không thể tùy tiện tham chiến.
Bạch Quân Quân chỉ có thể ngưng suy nghĩ thử món vũ khí mới lại, mà lúc này Lý Văn Li cũng nhắc nhở.
"Đừng kinh động đến bọn nó, mình lặng lẽ chuồn đi."
Không biết có phải sự thay đổi bất thường của thành Phục Ba đã phá vỡ sự cân bằng ở nơi này hay không, những động vật này cứ nôn nóng bất an.
Ví dụ như cá mập trâu và cá sấu bình thường có lẽ còn kiêng dè lẫn nhau, bây giờ khẽ trêu chọc một cái là chiến tranh hết sức căng thẳng.
Đối mặt với những sinh vật cuồng bạo, bọn họ hoàn toàn không cần thiết cuốn vào.
Không nghĩ tới hồ ly lại còn có lúc không tuỳ tiện, nàng còn tưởng rằng kẻ điên chỉ cần thấy được chiến trường là sẽ lên.
"Không có cách nào cả, trên cái thuyền này toàn người già và trẻ em ta không thể qua loa được." Lý Văn Li nhún vai vẻ mặt tự nhiên.
Đoạn đường này cũng không biết có còn xảy ra tình huống bất ngờ nào hay không, có thể giữ gìn sức mạnh thì giữ gìn đi.
Người ta là phái hiếu chiến còn có thể như thế, chớ nói chi là Bạch Quân Quân làm đâu chắc đấy.
Thế là Bạch Quân Quân cũng không lưu luyến, quả quyết thúc giục thuyền nhỏ rời khỏi nơi này.
Dưới ánh trăng, chiếc thuyền nhỏ này giống như một chiếc ca nô nhanh chóng rời khỏi cánh rừng và toà thành trì cổ xưa này.
Phi nhanh chưa bao lâu, Bạch Quân Quân lại lần nữa cảm nhận được khí tức của tiểu thự sam.
Lúc này nó còn ở nguyên vị trí cũ ngâm trong bồn tắm, cũng không biết chủ nhân đáng thương ở đầu kia của cánh rừng đã trải qua những gì.
Có toạ độ của thự sam, thuyền của Bạch Quân Quân đi càng không có trở ngại gì.
Cuối cùng tiêu tốn thời gian chỉ bằng một nửa so với lúc đến, cuối cùng đã trở lại cái cây vô cùng quen thuộc trước mặt.
Nơi này nước đã rút một chút, lầu hai của căn nhà đã lộ ra một nửa.
Bạch Quân Quân thả bọn họ ở cầu thang, để bọn họ đi lên trước, bản thân thì chèo chiếc thuyền nhỏ đi tìm thự sam.
"Trưởng tỷ đi đâu vậy?"
"Ta đi tìm món đồ chơi ngu ngốc." Bạch Quân Quân trả lời cũng không quay đầu lại.
"???" Mọi người.
Nghĩ đến ngày đó nàng liên hệ được với thự sam, kết quả tên kia lại coi thường nàng, Bạch Quân Quân cảm thấy cần phải nối liền khai thông cái mầm nhỏ này mới được.
Nhìn cây bắt muỗi người ta kìa, mặc dù là một thứ ngốc nghếch nhưng biết bảo vệ chủ đó.
Mà cái đứa này lôi kéo 258 vạn, còn tưởng rằng nó là người tự do chứ?
"???" Tiểu thự sam.
Thấy Bạch Quân Quân càng chạy càng xa, Lý Văn Li xoa đầu ba đứa nhỏ: "Đi thôi, lên lầu ngủ."
Nghe thấy mệnh lệnh của Lý Văn Li, đám nhỏ mới nhắm mắt theo đuôi từ mặt đất lên lầu ba.
Dây leo ở lầu ba đóng cửa thật chặt, cho đến khi bọn họ trở về, lúc này lá cây mới buông lỏng ra.
Lý Văn Li nhìn thấy cánh cửa "Có khả năng phân biệt" này, lại một lần nữa cảm khái dị năng hệ mộc đến cổ đại, quả thật là được trời xanh ưu ái.
Hắn biết n cái dị năng thì làm được gì, so sánh với hệ mộc vạn năng của người ta, quả thực là kém vô cùng.