Dù là nàng không muốn làm một kẻ ở vị trí cao, cũng chỉ có thể bức bách chính mình phải thích ứng để đi làm.
Nghĩ đến chính mình, Bạch Quân Quân miễn cưỡng cong môi cười một tiếng.
Mặc dù, nàng đã giải thoát khỏi trách nhiệm tiếp tục duy trì Gấu Trắng ở thời mạt thế, nhưng hiện tại nàng vẫn như cũ không thể đơn thuần giống Lý Văn Li sống vì chính mình.
Nàng phải chăm sóc Bạch Táp Táp, Bạch Linh Vũ và Tiểu Sơn.
Nếu nàng cũng giống như Lý Văn Li chơi đùa một chuyến, nàng xảy ra bất trắc, vậy ba đứa nhỏ này sẽ không sống nổi.
Cho nên, mạng của nàng không phải của bản thân nàng, cũng là của bọn nó.
Căn cứ vào điều này, nàng cũng phải bảo vệ bản thân cho tốt, thận trọng từng bước chú ý cẩn thận.
Bạch Quân Quân không nhìn bọn họ nữa, mà xoay người lên lầu bốn, thu dọn mấy con chim đã bắt được ở bên trên.
Lúc đó Lý Văn Li ở trên thuyền nhìn thấy ánh mắt của thiếu nữ trên cây từ trong sáng biến thành cực kỳ hâm mộ rồi cuối cùng lại cô đơn và hiu quạnh, đầu tiên hắn sững sờ, sau đó muốn tìm tòi thực hư thì đại tiểu thư đã xoay người đi lên lầu.
Lúc đó Bạch Linh Vũ cố gắng căn cứ vào lời mà Lý Văn Li nói cảm nhận sự khác biệt của giọt nước, sau đó mang những phần giống nhau trong hỗn hợp về cùng một chỗ.
Mới đầu hắn còn cảm thấy nghi ngờ, sao nước lại có sự khác biệt chứ?
Lý Văn Li chỉ cười không nói để hắn cứ việc đi cảm nhận.
Bạch Linh Vũ đành phải dằn lòng để đi cảm nhận, cuối cùng sau nửa ngày tìm tòi hắn đã phát hiện ra sự vi diệu trong đó.
Bạch Linh Vũ như thể đã được mở ra một cánh cửa thế giới mới, dường như hắn thật sự nhìn thấy những chỗ khác nhau bên trong những giọt nước nho nhỏ này.
Giọt nước nhỏ từng tầng từng vòng, tầng ngoài cùng xa nhất có đá bụi, tầng thứ hai ít hơn một chút, cho đến vòng tròn ở chỗ trung tâm mới là tinh khiết nhất.
Ánh mắt Bạch Linh Vũ sáng lên, thử lấy ra từng điểm nhỏ một, sau đó lại dung hợp những điểm nhỏ này vào cùng một chỗ.
Nhưng tiêu tốn hết khí lực của một buổi mới lấy ra được một viên bi có kích thước nhỏ.
Giọt nước có kích cỡ tương đương một viên bi nhỏ tách một tiếng rơi vào trong miệng hắn, Bạch Linh Vũ theo bản năng nuốt xuống, phát hiện hương vị vô cùng ngọt mát trong veo.
Sau khi uống chỉ cảm thấy cả người thoải mái thông thuận dễ chịu vô cùng.
Hắn vui vẻ quay đầu nhìn Lý Văn Li: "Ca ca, hình như em thành công rồi."
Lúc đó, Lý Văn Li đang suy nghĩ xem sự buồn tẻ trong đáy mắt Bạch Quân Quân là gì, nghe thấy tiêng Bạch Linh Vũ mới hoàn hồn, nhưng nhìn thấy chính là thần thái hồng hào giống như ăn phải thuốc hưng phấn của thằng nhóc.
Không nghĩ tới thằng nhóc con này đã hiểu được nhanh như vậy.
Đây chính là ưu thế của dị năng hệ thuần khiết, tốc độ tu luyện tăng lên nhiều gấp mấy lần so với dị năng tạp nham.
Hắn khẽ nhéo khuôn mặt của đứa nhỏ: "Làm tốt lắm, lần sau không nên uống giọt nước như vậy, bỏ vào trong bình."
Bạch Linh Vũ đang trong giai đoạn trưởng thành, lúc này có lẽ bản thân nên xây dựng nhiều tác phong làm đâu chắc đó cho mình, chứ không phải nhờ vào thạch anh của thuỷ linh, nếu không sẽ dẫn đến căn bản không ổn định.
Giống như một cái cây non, giai đoạn nảy mầm thì nên cắm rễ cho chắc chắn, chờ thân cành khỏe mạnh gốc rễ vững chắc rồi mới đứng vững được, nếu như nền móng không ổn định lại đột nhiên nhảy tót lên vóc dáng, kết quả sẽ chỉ đổ sụp.
Trước đó Bạch Linh Vũ đã nhận được sự dặn dò của Lý Văn Li, nhưng lần đầu tiên kết tụ được thạch anh, hắn cũng không khống chế tốt được góc độ cho nên thoáng cái đã rơi vào trong miệng mình.
Trước mắt mặc dù Lý Văn Li không trách mắng hắn, nhưng Bạch Linh Vũ vẫn còn có chút hổ thẹn.
Cho nên lần tiếp theo tinh luyện thạch anh thì cẩn thận hơn.
Bạch Táp Táp và Tiểu Sơn thức dậy không thấy ba người bọn họ đâu, đầu tiên là sững sờ, rồi mới lo lắng vội vàng hoảng sợ chạy ra ngoài.
Sau đó đã thấy Bạch Linh Vũ và Lý Văn Li đang ngồi ở trên chiếc thuyền nhỏ bên dưới chơi đùa.
Tiểu Sơn thèm muốn đang định mở miệng bảo hồ ly ca ca nhanh đến đón mình, Bạch Quân Quân đã từ trên lầu đi xuống, trong tay nàng còn đang bê một ổ trứng chim.