Mấy con mãng xà tấn công ồ ạt, chúng nó vừa thè lưỡi vừa nhanh chóng xông lên, ánh mắt hung ác tràn đầy sát ý, có ý cảnh cáo răn đe muốn ăn tươi nuốt sống đám cá lọt lưới này.
Nếu là người bình thường mà nhìn thấy bầy mãng xà rậm rạp bò lên thì chân đã sớm mềm nhũn, nhưng Bạch Quân Quân nào phải người bình thường?
Nàng không đợi mãng xà bò lên đã thúc roi, đánh loạn xạ vào đám mãng xà phía dưới.
Rễ cây hoa thùy động sau khi trải qua địa hỏa rèn giũa lại nó vừa dẻo vừa khỏe, quất đến đâu tiếng thét thấu trời đất vang lên đến đấy.
Rắn nhỏ thì bị đứt đầu, rắn lớn da thịt bong tróc lũ lượt rơi xuống, mãng xà bên dưới thấy thế càng tức giận hơn nữa, dốc hết sức bò lên trên.
Nhưng Bạch Quân Quân một người giữ cửa, vạn kẻ khó vào, nàng đánh hết bọn đang leo lên cây xuống.
Bầy mãng xà đó cũng khá thông minh, nhìn thấy Bạch Quân Quân thành thạo đối phó, một con trong đám đó quay đầu lại bò về phía một đại thụ khác, muốn bao vây bọc đánh.
“Cẩn thận.” Lý Văn Li nhắc nhở.
“Chăm sóc Bạch Linh Vũ!” Bạch Quân Quân nói xong câu này, đôi tay nhanh như chớp bắt lấy hư không, cây cối xung quanh đã bị nàng khống chế, trong giây lát dây leo gần đó đều cuốn lấy đám rắn lạnh băng này.
Trong lúc nhất thời lại trở thành cuộc chiến giữa rắn và dây leo, một cuộc chiến khó phân thắng bại.
Bấy giờ Bạch Linh Vũ mơ hồ tỉnh lại, hắn vừa mở mắt ra đã nhìn thấy trưởng tỷ đang đứng trên cây, máy con rắn chỉ cách nàng không xa, cảnh tượng đó thật sự quá nguy nan.
Phút chốc Bạch Linh Vũ mặc sợ hãi, tròng mắt hắn bỗng trợn tròn, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ: Cần phải cứu trưởng tỷ!
Vì thế Bạch Linh Vũ siết chặt nắm tay nhỏ, hắn theo bản năng tập trung sức mạnh khống chế nước, chuẩn bị bắt chước cách tảng đá nổ tung lúc trước, hắn muốn cho bóng nước nổ mạnh!
Nhưng khi hắn bơm nước, lại cảm giác có một luồng sức mạnh trong nước đang tránh khỏi tay hắn, không muốn nghe theo hắn.
Bạch Linh Vũ cắn răng, chiến đấu chống lại luồng sức mạnh thần bí này.
Lý Văn Li đang dùng lưỡi dao gió đối phó đám mãng xà xung quanh mình, đột nhiên cảm thấy trong nước có gì đó không đúng, hắn cúi đầu xuống nhìn thì thấy thằng nhóc trước mặt đang không thầy mà nên luyện hóa thủy linh.
Vốn dự định nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới giúp nhóc này nắm thủy linh, bây giờ nhóc đã một mình khai chiến.
Phóng lao thì phải theo lao, Lý Văn Li chỉ có thể vừa khống chế lưỡi dao gió, vừa chia tinh lực ra giúp đỡ Bạch Linh Vũ.
Thủy linh ban đầu chỉ bị một Tiểu Bạch Linh Vũ xé rách vẫn còn có thể chống chế lại được, nhưng bây giờ có một sức mạnh đáng sợ hơn ở đằng sau người này ép buộc nó, thủy linh hai tay khó đánh lại bốn chân cuối cùng bị Bạch Linh Vũ đánh lén đắc thủ.
Cuối cùng thủy linh đã không còn năng lực khống chế bản thân, bị Bạch Linh Vũ mạnh mẽ hút vào cơ thể.
Vì thế Bạch Linh Vũ tăng cao sức mạnh, lập tức bắn ra sức mạnh chấn động, vô số bóng nước đột nhiên biến lớn sau đó nổ tung trong bầy rắn.
Mấy quả bóng đó nói đến là đến, cả bầy mãng xà đều bị nổ tung như pháo hoa.
Bạch Quân Quân cũng bất ngờ không kịp đề phòng bị thịt rắn bắn tung tóe lên mặt, toàn thân bốc mùi tanh hôi.
“!!” Bạch Quân Quân được tiểu đệ bạo lực cứu vớt cạn lời.
Còn Lý Văn Li nhìn thấy dáng vẻ chật vật kia của Bạch Quân Quân, thì thức thời phóng một cột nước lên tẩy rửa cho nàng.
May mà áo choàng làm bằng sương đất có khả năng chịu được nước lửa không tì vết, nước ào ào xối rớt thịt rắn tanh hôi nhớp nháp.
Lúc ấy Bạch Linh Vũ người đã phát huy hai trăm phần trăm dị năng hệ thủy đang ngơ ngác nhìn trưởng tỷ, trong phút chốc còn chưa hoàn hồn lại khỏi khiếp sợ vì mình đã tiêu diệt hết cả bầy rắn.
Một hồi lâu sau, xác định trưởng tỷ đã được cứu, hắn mới chậm chạp trở nên sợ hãi.
Nghĩ đến lúc nãy có một luồng sức mạnh tranh chấp với mình, Bạch Linh Vũ ôm chặt đùi Lý Văn Li òa lên một tiếng khóc kêu trưởng tỷ.
“Trưởng tỷ… có… có ma.”