Nhưng cây bắt muỗi có thể tìm đến đây khẳng định đã chịu không ít khổ, hơn nữa nó còn cứu bọn họ một mạng nữa.
Trước mắt thu nhận nó cũng coi như báo đáp ơn cứu mạng của nó rồi.
Mấy người ở chỗ này ngồi một lúc lâu, cho đến khi trong bụng đánh trống kêu vang, lúc này mới nhích người đi tìm đồ ăn.
Nhưng Bạch Quân Quân và Lý Văn Li thật sự là không nhúc nhích nổi, bọn họ chỉ có thể ở tại chỗ uống nước cỏ cây để bổ sung năng lượng.
Bạch Linh Vũ và Tiểu Sơn bảo vệ hai người suy yếu, Bạch Táp Táp thì gánh vác trách nhiệm tìm đồ ăn.
Rừng cây vào ban đêm nguy hiểm nhiều thêm mấy phần so với ban ngày, dù sao dã thú cũng đều là ban ngày ẩn náu ban đêm mới ra ngoài.
Nhưng lúc này Bạch Táp Táp cũng không sợ, đối với nàng mà nói dã thú gì đó một đấm là có thể giải quyết, nếu như không thể vậy thì hai đấm.
Bạch Táp Táp toàn thân kiên cường chính trực xâm nhập rừng cây, nhưng một trận gió thổi tới, nhớ tới tiếng chuông trong trẻo âm u "Đinh linh" vang lên cách đó không xa, Bạch Táp Táp vốn dĩ đang hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang thoáng chốc đã ngừng bước, nàng không khống chế được mà nổi da gà, muốn cẩn thận nghe lại một chút nhưng cái gì cũng không có.
Lúc này vầng trăng đã ẩn vào tầng mây, bốn phía đen như mực, ngay cả tầm nhìn cũng không rõ ràng lắm.
Bạch Táp Táp bỗng nhiên nuốt nước miếng một cái, nghĩ lại chắc là mình nghe nhầm, ở trong rừng sâu thăm thẳm này tại sao lại có thể có tiếng chuông được.
Thế là Bạch Táp Táp tiếp tục đi lên phía trước, nhưng chưa đi được mấy bước tiếng chuông lại vang lên.
Lúc này tiếng chuông càng gần hơn so với trước đó một chút, hơn nữa bây giờ không còn là tiếng xa xôi nữa, mà chính là vang lên từng đợt, tiếng chuông có tiết tấu dồn dập ở trong cánh rừng quỷ dị này lại vô cùng rõ ràng.
"Đinh đinh đinh"
Đúng lúc này, vầng trăng núp sau tầng mây ló ra ngoài.
Bạch Táp Táp lập tức thấy rõ nơi xa.
Thì ra đằng trước lại có một loạt căn nhà.
Căn nhà tối om nằm trong đêm tối, nếu không phải có ánh trăng căn bản sẽ không nhìn thấy.
Trong đó, cái đình ở trên hành lang dường như là đài vọng của một căn nhà cao nhất treo một chiếc chuông, lúc này có một cái bóng hai tay cứng ngắc đang nhảy lên đụng vào cái chuông.
Chính là cái bóng đen này đụng vào, khiến cho cái chuông này phát ra những tiếng âm u kỳ lạ còn có tiết tấu.
Thấy cảnh này, Bạch Táp Táp ngây ngẩn cả người.
Xác sống, ba cung hiện lên màu tím, có răng nanh màu đen, nếu gặp thì mời thuật sĩ xử lý để tránh đả thương người khác...
Trong đầu Bạch Táp Táp không tự chủ được mà nhớ tới trên đường chạy trốn có một cuộc gặp gỡ.
Lúc đó nhà họ Bạch còn chưa sụp đổ, vẫn như cũ có rất nhiều hộ vệ. Vậy mà lại gặp xác sống phải chết nhưng không chết đang đả thương người, thị vệ tiến đến hỗ trợ hao tổn không ít.
Về sau may mắn gặp thuật sĩ đang ngao du bốn phương giải vây.
Khi đó thuật sĩ đang ngao du đã để lại một đoạn lời nói như vậy, nàng ghi tạc chắc chắn trong lòng.
Bây giờ lại gặp tình huống này một lần nữa, Bạch Táp Táp cảm thấy không ổn.
Nàng không dám nán lại, che miệng mũi, chân run rẩy lén lút ra khỏi đó.
Thế là Bạch Quân Quân đang nghỉ ngơi tại chỗ đang định chợp mắt, thì thấy Bạch Táp Táp mới ra ngoài không bao lâu sắc mặt trắng bệch chạy về.
"Sao nhanh như vậy đã về rồi?" Bạch Quân Quân nghi ngờ.
Nhưng Bạch Táp Táp không nói lời nào, nàng túm lấy Lý Văn Li và Bạch Quân Quân rồi gọi hai đứa nhỏ phải chạy.
Nhìn Bạch Táp Táp nói đi là đi, tất cả mọi người đều sững sờ: "Sao vậy?"
Bạch Táp Táp vội vàng nhìn thoáng qua cái sọt đang ở trên mặt đất, lại bỏ hai người Bạch Quân Quân xuống, Bạch Táp Táp cõng cái sọt ở sau lưng lúc này mới xoay người lại đỡ hai người rời đi.
"Chậm một chút chậm một chút, cho dù phía trước có sài lang hổ báo cũng phải nói tình hình với chúng ta trước rồi hẵng đi chứ."
Bạch Quân Quân hiểu rất rõ Bạch Táp Táp, biết chắc chắn nàng đã nhìn thấy ở phía trước có thứ gì rất nguy hiểm nên mới có thể lỗ mãng chạy trốn như vậy.