Nhìn dáng vẻ này của nó, mọi người đều thoáng ngây người.
Còn cây bắt ruồi lại như thể không nhận ra được sự khác thường của mình, mềm nhũn sửng sốt hồi lâu mới ngẩng đầu lên, sau đó nhìn xung quanh rồi bắt đầu vặn vẹo eo của mình, như đang nói: A a, nó còn chưa chết hả?
Nhìn dáng vẻ vô ưu vô lo của nó, Tiểu Sơn với Bạch Linh Vũ không nhịn được nhếch môi.
Bạch Táp Táp lén lút nhìn về phía Bạch Quân Quân: “Trưởng tỷ… cây bắt ruồi, nó…”
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ thở dài, nàng không ngờ tên ngốc to con này lại lén đi theo tới dây.
Rõ ràng nàng đã ngưng đưa tín hiệu đi theo với cây bắt ruồi, nhưng nó vẫn theo tới đây.
Đây chứng tỏ cây bắt ruồi không bị ảnh hưởng bởi cấm đoán của nàng, là hành động tùy theo ý nó.
Như vậy là thực vật đều không có suy nghĩ không có cảm giác đau.
Nhưng cây bắt ruồi này có lẽ chịu ảnh hưởng bởi thủy linh, tóm lại nó trở nên hành động độc lập hơn, khác với những cây khác, nếu không Bạch Quân Quân cũng sẽ không liếc mắt qua đã nhìn trúng nó trong đám cây bắt ruồi.
“Chúng ta mang theo nó đi.” Bạch Quân Quân bất đắc dĩ nói: “Nhưng không thể để nó tự đi được, trồng nó chung sọt với Thự Sam đi.”
Nghe thế, ba tiểu hài tử lập tức vui mừng ra tay, trồng cây bắt ruồi bên cạnh tiểu Thự Sam, đồng thời còn không quên tưới nước cho nó.
Đối với tiểu đồng bọn mới gia nhập, biểu hiện của bọn nhỏ vô cùng hoan nghênh.
Khi bọn họ xử lý cây bắt ruồi, Bạch Quân Quân cũng bắt đầu kiểm kê hàng hóa.
Vàng bạc châu báu trong không gian không còn xót lại chút gì đã bị ném ra ngoài hết, bấy giờ, không gian to như vậy chỉ còn lại muối ăn với một đống vũ khí.
Nhìn thấy nơi đây, Bạch Quân Quân chỉ muốn khóc ngất ở nhà vệ sinh.
Lý Văn Li chột dạ vò đầu: “Coi như của đi thay người đi.”
Dù sao không có đủ vàng bạc châu báu sẽ không thể kiếm con giao long động lòng, không còn mạng thì có nhiều tiền tài cũng vô dụng.
Bên này Bạch Quân Quân còn đang vì mất vàng bạc châu báu mà đau lòng xót dạ, bên phía quản gia nhỏ đang trồng cây bắt ruồi đã bắt đầu than ngắn thở dài.
Vừa rồi chạy vội quá, lại quên lấy mật ong, nến với nồi chén gáo bồn tự tay nàng làm.
Mấy cái đó mới là tài sản quý nhất của họ, mà nay tất cả đều để lại ở nhà cây, quả thực khiến người ta đau từng khúc ruột.
Tỷ muội Bạch thị người thì đau vì mất châu báu, người thì đau vì mất đồ ăn, ai nấy đều bày ra vẻ mặt ủ rũ.
Ngược lại ba vị nam sĩ thì khá lạc quan.
“Cánh rừng này lớn hơn cánh rừng trước đó, nhất định sẽ có đồ ăn.”
Giờ phút này trời đã vào đêm, rừng cây tĩnh lặng, thỉnh thoảng sẽ có muỗi bay qua, cây bắt ruồi vui mừng tiêu diệt nó ngay.
Dưới sự giúp đỡ của nước cỏ cây, cành khô bị thương của nó đã không còn đổ máu, với lại bây giờ đã có dấu hiệu khép lại.
Tiểu Sơn với Bạch Linh Vũ thấy cây bắt ruồi vẫn còn có thể bắt muỗi thì cũng rất vui mừng, thậm chí còn bắt giúp, rồi đút cho nó.
Dáng vẻ kia như đang nuôi một con cún vậy.
Có cây bắt ruồi, Thự Sam bé nhỏ cao một mét hoàn toàn bị thất sủng.
Điêu cỏ to gan, dám tranh giành địa bàn với bổn Thự Sam hoàng tộc.
“?”
Cây bắt ruồi cảm nhận được sự khó chịu của tiểu Thự Sam, nó chỉ thoáng thắc mắc rồi rất nhanh lại quơ tay múa chân.
“...” Tiểu Thự Sam.
Nhìn thấy Thự Sam ở sọt chịu thiệt, cuối cùng Bạch Quân Quân nở nụ cười thú vị ác ôn.
Nếu mà sớm biết cây bắt ruồi có thể trị tên nhóc này, thì lúc trước nàng đã trực tiếp mang theo cây bắt ruồi bên cạnh rồi.
Mà không biết khoảng cách xa như vậy sao cây bắt ruồi lại tìm tới được.