Bạch Táp Táp không hề do dự, ôm Tiểu Sơn với Thự Sam nhảy xuống.
Cây bắt ruồi nhanh nhẹn tiếp được họ, tiếp tục chạy trốn ra ngoài.
Giao long phía sau dường như đã tỉnh lại từ trong đống bảo vật, thấy bọn đạo chích đã chạy xa, nó tức giận hung hăng hút nước trong hồ vào bụng, bao gồm cả bầy mãng xà với châu báu cũng bị nó hút vào nước.
Lý Văn Li luôn lưu ý ở phía sau, cảm giác được mực nước đột ngột giảm mạnh, trái tim đập mạnh từng hồi: “Nó muốn ra chiêu chí mạng, cẩn thận.”
Nhưng vừa dứt lời con giao long kia đã phun ra.
Chỉ thấy nó gần như đã hút hết nửa hồ nước vào bụng, rồi sau đó đột nhiên phun ra.
Hồ nước nhấc lớn sóng lớn như sóng thần đánh về phía họ, nếu thật sự bị đánh trúng, đừng nói là hộc máu mà có khi đầu còn bị đập nát.
Bạch Quân Quân chỉ có thể rót dị năng vào cơ thể cây bắt ruồi, cây bắt ruồi bị thương bỗng chốc tăng cao sức lực.
Nương theo thế của sóng thần, nó trực tiếp nhằm về phía trời cao như một quả pháo hoa bùm lao lên không trung, khiến cho đám người Bạch Quân Quân sợ tới mức chỉ có thể nắm chặt lấy đài hoa không nhúc nhích.
Nhưng bay lên trời cao thì sao, bọn họ sớm hay muộn cũng bị lực hút của Trái Đất kéo xuống.
Giao long ở phía dưới đã há miệng chờ dê vào miệng cọp rồi.
Bạch Quân Quân muốn quay đầu lại tìm Lý Văn Li thương lượng, dựa vào lúc quay đầu đột nhiên thấy được một chân trời mới.
Không ngờ phía trên bầu trời cao vạn trượng này còn có một lục địa khác!
Mà Lý Văn Li cũng chú ý tới mảnh đất này.
Hai người rất nhanh đã phản ứng lại, có lẽ mảnh đất này mới là nơi họ sống.
Vì thế không đợi Bạch Quân Quân thúc giục, Lý Văn Li đã lập tức tập trung toàn lực dùng lưỡi dao gió đưa họ đến lục địa kia.
Lúc này cây bắt ruồi quá mức khổng lồ, Lý Văn Li ghét bỏ nhìn thoáng qua đài hoa vẫn há miệng như cũ, nói: “Ngươi quá béo!”
Bạch Quân Quân lập tức hiểu ra ý của Lý Văn Li, bỗng thu hết năng lượng trên người cây bắt ruồi, rất nhanh cây bắt ruồi đã giống như Thự Sam, nháy mắt thu nhỏ lại.
Mấy người họ mất đi thú cưỡi đều mất khống chế rớt xuống.
Đúng lúc này một cơn gió phất qua, đưa họ đến lục địa mới.
“Kít ~”
“Ầm! Ầm! Ầm!:
Theo vài tiếng ầm ầm vang lên, mấy người họ nguy hiểm hạ cánh.
Còn con giao long ở dưới vực sâu vạn trượng kia nhìn bọn đạo chích mượn cột nước của mình chạy khỏi cái chết thì không khỏi chầu trời, dùng hết sức tát nước trong hồ.
Giữa mớ hỗn độn này, nơi ở khó lắm mới cân bằng được của họ đột nhiên sụp đổ.
Tiếp đến vô số nước lại trào ra, ào ào nuốt hết toàn bộ vực ngầm này.
Rừng cây cùng đủ loại chim chạy tứ tán, nhưng vẫn không thể tránh khỏi tai họa ngập đầu.
Con giao long tạo nên tất cả mọi chuyện giận dữ ngậm vàng bạc đá quý chui xuống sâu hơn nữa trong hồ nước, từ giờ không còn gặp lại.
…
Đám người Bạch Quân Quân bị rơi xuống chóng mặt ngất xỉu, hồi lâu sau mới hồi phục lại sau sự thay đổi quá lớn này.
Lúc đó, Lý Văn Li sử dụng năng lượng quá độ, sắc mặt lại trở nên tái nhợt, mạch tượng tán loạn.
Bạch Quân Quân không tốt hơn là bao, bên trong trống rỗng, không thể động đậy.
Mà xung quanh, chỉ có Bạch Táp Táp là tình hình khá ổn.
Hai hài tử Tiểu Sơn với Bạch Linh Vũ chật vật bò dậy chạy đến bên cạnh Bạch Quân Quân với Lý Văn Li muốn nâng hai người họ dây.
Cuối cùng vẫn nhờ Bạch Quân Quân giúp đỡ, mới nâng hai người ốm yếu này tới bên đại thụ ngồi xuống được.
Hai người họ ngồi dựa song song bên gốc cây lớn, họ nhìn thoáng qua đối phương, rồi mới chuyển ánh mắt đến trước mặt.
Bấy giờ cây bắt ruồi bị rút hết năng lượng chỉ còn bé bằng bàn tay, thoạt nhìn chỉ như một bụi cây kim tiền.
Với lại nó vốn có mười ba đài hoa bị giao long cắn hai đài, giờ chỉ còn mười một đài, trông vô cùng đáng thương.