“Cây… cây bắt ruồi.” Bạch Linh Vũ mở to hai mắt nhìn với vẻ mặt khó tin.
“!” Cây bắt ruồi vui mừng nghiêng nghiêng đài hoa.
Ba người họ nằm trên đài hoa, cây đuổi muỗi nghiêng như vậy, mấy người họ suýt nữa thì đã trượt từ trên xuống.
Cây bắt ruồi lập tức đứng thẳng, không dám nhúc nhích.
Nhưng rắn bên dưới lại không ngừng dọc theo cây bắt ruồi bò lên.
Cây bắt ruồi lập tức nuốt hết bầy rắn bò lên vào đài hoa.
Nhưng nó chỉ có mười mấy đài hoa, còn rắn thì rậm rạp không đếm hết.
Bạch Quân Quân thấy thế kết nối với cây bắt ruồi, thúc giục nó đừng hiếu chiến mà nhanh chóng rút lui.
Cây bắt ruồi nhận được lệnh, lập tức vung vẩy bộ rễ dưới chân nhanh như bay, bấy giờ cây bắt ruồi như bạch tuộc vèo một tiếng từ đầu này bay tới đầu kia.
Mọi người đều bị bất ngờ với tốc độ của cây bắt ruồi, vì phòng bị ngã xuống chỉ có thể ôm chặt đài hoa không nhúc nhích.
Đương nhiên họ cũng không có gan chạy vào trong đài hoa, bởi vì bên trong là dung dịch ăn mòn nồng độ cao, một khi tiến vào thì có là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được.
Nhưng sao con giao long phía sau lại dễ dàng tha cho đám tặc này đi được.
Nó vất vả lắm mới dựa vào sức mạnh thủy linh sắp hóa thành rồng, nhưng bọn đạo chích này lại trộm bảo vật của nó đi, không còn thủy linh thì nó tu luyện làm sao đây!
Con giao long này vội vã trườn về phía trước, khí thế muốn cướp thủy lin về.
Lúc này Bạch Linh Vũ trên người tràn ngập hơi thở thủy linh tất nhiên trở thành mục tiêu tấn công của nó.
Bọn Bạch Quân Quân biết rõ giao long khó chơi đến cỡ nào.
Rắn ở tương lai đều đã trực tiếp biến thành giao long, loại thú biến dị cấp cao này đôi khi với sức mạnh của toàn bộ cao thủ trong một căn cứ cũng không chắc chắn có thể tiêu diệt được nó.
Mà nay ba người họ chỉ là đám rác rưởi nhỏ nhoi dị năng giai đoạn đầu, đánh với con giao long này, kết cục tốt nhất cũng chỉ là cá chết lưới rách, muốn thắng gần như không thể.
Con giao long này đã tiến đến ngày càng gần, một ngụm cắn lấy hai cái đài hoa của cây bắt ruồi.
Cây bắt ruồi ở trước mặt nó quá yếu ớt, dù có bắn chất ăn mòn nồng độ cao thì con giao long kia vẫn không hề lùi bước chút nào, vừa nhấc đầu lên là nó lại kéo hai đài hoa của cây bắt ruồi xuống.
Bạch Quân Quân thấy không ổn, quay đầu lại bện thêm một lớp dây leo, Lý Văn Li ở đằng sau thì tạo tường lưỡi dao gió ngăn cản.
Nhưng đối với con giao long kia mà nói, thì võng lưới với tường gió chỉ là thứ tép riu, nó như tên lửa nhanh chóng phá tan phòng ngự, mắt thấy sắp tới trước mặt rồi.
Đúng lúc này trước mặt con giao long lại có một thốc nhiều màu lóe lên.
Nó bị vầng sáng hấp dẫn lực chú ý, ngây người trong chốc lát.
Tiếp đến có nhiều vầng sáng bảy màu xuất hiện, chúng nó rào rạt rơi xuống nước, vô số mãng xà quay xung quanh bị mấy thứ sáng lấp lánh bảy màu này vây quanh.
Mắt của con giao long kia dựng thẳng, lập tức chui vào trong nước truy đuổi vầng sáng bảy màu.
“!!!”
Bạch Quân Quân đau lòng nhìn Lý Văn Li ném từng đống vàng bạc châu báu xuống nước, hận không thể nhảy xuống nhặt châu báu cùng.
Mà Lý Văn Li lại vào lúc này kéo nàng nói: “Đi mau.”
Vầng sáng bảy màu này… chính xác là châu báu Bạch Quân Quân lấy được ở thành Phục Ba.
Người ta bảo giao long thích vật lấp lánh, quả thực không sai.
Lý Văn Li ném hết mấy thứ lóng lánh trong không gian, đúng là đổi được một chốc cơ hội thở dốc.
Cây bắt ruồi nương cơ hội này tăng tốc rời đi.
Lúc này Bạch Quân Quân mặc kệ đau lòng, dùng tốc độ cao nhất quay về cạnh hốc cây, nàng mở ra cửa đóng chặt nhà cây ra, rồi gọi Bạch Táp Táp ở bên trong.
“Táp Táp, lấy Thự Sam ra đây.”
Lúc đó Bạch Táp Táp vẫn luôn ở hốc cây chú ý động tĩnh bên ngoài lập tức dẫn theo Tiểu Sơn với Thự Sam đi ra, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cây bắt ruồi nàng cũng rất ngây người.
Sao cây bắt ruồi lại ở đây??
“Chuyện này nói sau đi, nhanh nhảy xuống!”