Đến lúc nào rồi, hai cô bé này lại còn có tâm trạng trồng hoa trồng cỏ, nhìn cây thự sam trong cái sọt mà xem không thể ăn cũng không đáng tiền, lại coi như bảo bối mà cõng trên lưng thật sự là cười chết người.
Còn vòng hoa ở trên cổ tay cô bé kia nữa, đã ngâm nửa tháng trong sông, còn có tâm trạng bện cho mình một cái vòng hoa, đây chẳng lẽ là đạp thanh à?
Lại nhìn thiếu niên cầm đầu này, gầy gò như cây gậy trúc, trên mặt còn có nét bị bệnh nên trắng bệch, chỉ sợ ngay cả một quyền của ông ta cũng không chịu được.
Đại thúc què chân nhìn tạo hình của mấy người kia, càng nhìn càng thấy quá mức.
Nhưng tính ra theo thực lực của bọn họ, địch ý của đại thúc què chân cũng càng lúc càng mờ nhạt.
Mấy đứa trẻ con không có tính uy hiếp gì còn không đến mức khiến cho người ta biến sắc.
Còn nữa đời này đã gặp nhiều chuyện xui xẻo rồi, đột nhiên nhìn thấy mấy đứa trẻ con dẫm nhầm vào cứt chó, tâm trạng của đại thúc què chân có chút phức tạp.
Hai bên im lặng giằng co trong chốc lát, đại thúc què chân này đột nhiên giơ tay lên không trung ra hiệu.
Động tác bất thình lình của ông ta khiến cho Bạch Quân Quân còn tưởng rằng đại thúc này muốn khai chiến, dây mây thiếu chút nữa tung ra, kết quả những mũi tên ở nhà ngang quanh mình đã từ từ thu lại.
Mà đại thúc què chân cũng đồng thời mở miệng.
"Các ngươi đã từng nghe nói tới Tử Cốc chưa?"
"???" Năm người mờ mịt lắc đầu.
Nhìn thấy năm đứa trẻ đều là vẻ mặt mù mờ lắc đầu, đại thúc què chân lộ ra một nụ cười bi thương.
"Cũng đúng, nơi này, ngoại trừ người sắp chết thì những người khác đều u mê."
"Là có ý gì?" Bạch Quân Quân hỏi trong vô thức.
Lão đầu què chân liếc nhìn bọn họ một chút: "Nơi này là hậu phương của Đông Quân ở phần cuối của Bắc Hà, tất cả xích lão trên chiến trường mà chưa chết đều bị vứt bỏ ở nơi này, gọi là Tử Cốc."
Theo lời của lão đầu què chân, nhà ngang xung quanh cũng truyền đến tiếng chuyển động cọt kẹt của bánh răng, tiếp theo có vô số những người già yếu gầy đét tàn tật đi từ trong nhà ngang ra.
Có người đã cụt hai chân, có người mất cánh tay, có người bị mù, thậm chí còn có những người căn bản không nhìn ra đây là người sống, nhưng những người này cũng run rẩy đi ra.
Mà quái vật hai đầu mà trước đó bọn họ nhìn thấy cũng đứng trang nghiêm trong đám người.
Nhờ vào tia nắng ban mai Bạch Quân Quân mới nhìn rõ, người kia không phải có hai đầu, mà chính là cổ sưng lên một bọc mủ lớn, cái bọc mủ của người đó gần bằng cái đầu, trong đêm tối giống như có hai cái đầu trên bờ vai lớn.
Trong đám người này có không ít người giống hắn ta, có một bọc mủ lớn trên cổ, có cái to bằng quả trứng gà, có cái bằng nắm tay.
Một đám người dữ tợn đáng sợ này doạ đến ba đứa nhỏ nhất thời vùi đầu vào đùi Bạch Quân Quân và Lý Văn Li không dám nhìn nữa.
Nói thật thị giác của Bạch Quân Quân cũng bị chấn động, chưa từng nghĩ tới tại nơi sâu thẳm trong rừng cây mà lại có một đám xích lão từ chiến trường sống tạm bợ qua ngày ở đây.
Nói đến xích lão, không ai là không biết.
Dù sao dân chúng lưu lạc khắp nơi trốn tránh chính là vì để tránh bị lính bắt được rồi ném đến tiền tuyến.
Kiểu mà dân chúng e ngại, chuyên dùng khiên thịt chắn đao thương, gọi là Xích lão.
"Người đời ai cũng sợ làm Xích lão đã đi là không thể trở về, thật tình không biết ở trên chiến trường chết đi được coi là may mắn, thật sự đau khổ tột cùng chính là người muốn chết mà không chết được."
Đại thúc què chân cười trào phúng.
Trên thực tế phía sau mỗi một nơi đóng quân đều có một Tử Cốc để mai táng Xích lão, nơi này đã tiếp nhận hàng trăm hàng ngàn Xích lão tàn tật, đương nhiên cũng có binh sĩ ở tiền tuyến bị tuyên án không trị được.
Bọn họ ở chỗ này nói cho hoa mỹ là tĩnh dưỡng, trên thực tế chính là bị vứt bỏ, nhưng nói vứt bỏ cũng không hẳn là vậy, suy cho cùng bọn họ là thanh niên trai tráng, chỉ cần còn một hơi tàn thì vẫn còn giá trị với quân doanh.
Một đám đại thúc Xích lão thân tàn nhưng chí không tàn rất là lợi hại!