Lý Văn Li khẽ nhíu mày: "Những gì chúng ta nói đều là lời nói thật, trước đó không lâu cầu Nam Bắc bị huỷ, huynh muội chúng ta rơi vào trong nước nước chảy bèo trôi hơn nửa tháng, lần thứ hai lên bờ thì đã tới nơi này, nếu lão tiên sinh không tin, chi bằng ra bên ngoài nghe ngóng xem có đúng là có chuyện như vậy hay không?"
"Chúng ta thật sự bị dạt tới đây, chỉ là vừa mới rơi xuống đất không bao lâu đã thấy một cái bóng màu đen chạy qua, chúng ta cho là có người ở nên lúc này mới đuổi tới, nhưng không nghĩ vừa mới tiến vào nơi này bóng đen lại biến mất nhanh như chớp."
Bạch Quân Quân ở bên cạnh cũng bổ sung.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, bầu trời hơi hiện lên màu trắng.
Mà dáng vẻ của mấy kẻ ngoại lai này cũng dần dần lộ rõ.
Vị đại thúc này híp mắt quan sát tỉ mỉ, chưa từng nghĩ tới mấy kẻ ban đêm xông vào Tử Cốc thật sự đúng là mấy đứa bé.
Thiếu niên cầm đầu cũng không biết đã làm lễ đội mũ hay chưa, một thiếu nữ khác thấp hơn hắn nửa cái đầu, nhìn dáng dấp chắc cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi.
Đám nhỏ được bọn họ bảo vệ ở giữa thì càng nhỏ tuổi hơn, nữ hài hơi cao chút nhiều lắm cũng chỉ bảy tám tuổi, hai đứa khác là hai đứa bé bốn năm tuổi.
Trước đó mọi người biết có người ngoài xâm nhập, còn tưởng rằng là tổ chức nguy hiểm nào đó, chưa từng nghĩ lại chỉ là một đám quỷ sứ lưu lạc xông bừa vào.
Cầu Nam Bắc sụp xuống, chuyện hơn vạn người bị nước sông cuốn đi dĩ nhiên bọn họ có nghe nói.
Chỉ là không nghĩ tới có người rơi xuống sông hơn nửa tháng còn có thể sống sót, thậm chí may mắn dạt tới nơi này.
Chẳng qua là đi vào Tử Cốc, cũng không biết là gặp may mắn hay là không may mắn.
Đại thúc trung niên vẫn còn đang suy tư, Lý Văn Li đã chủ động xoè tay ra, lại thể hiện vẻ mặt bản thân vô hại, thành ý mười phần thỉnh cầu cùng tồn tại.
"Chúng ta thật sự vô tình quấy rầy mạo phạm, nếu như ngài không vui, chúng ta sẽ rời đi theo đường cũ."
"Rời đi?" Đại thúc trung niên khoanh tay trước ngực trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ lạ: "Chỉ sợ các ngươi còn không biết rốt cuộc bản thân đã rơi vào chỗ nào."
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li liếc nhau, quả thật không biết đây là nơi nào.
"Tử Cốc há lại là nơi các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi hay sao?"
Thuận theo lời mà đại thúc này vừa nói, sắc mặt Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đều có chút khó coi.
"Chẳng lẽ, lão tiên sinh muốn ép chúng ta ở lại?"
Nếu thật là như vậy, bọn họ không ngại đấu một trận với hàng ngàn hàng vạn mũi tên này.
Dù sao thuồng luồng cũng đã từng đấu thắng, chỉ là con người thật đúng là không để vào mắt.
Ai ngờ lão tiên sinh kia lại không trả lời, nhưng bóng dáng lại lặng lẽ biến mất ở trong căn phòng.
Tiếp theo nghe thấy ở chỗ nhà ngang của ông ta truyền đến một tràng tiếng bánh răng chuyển động ken két.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li nghe thấy thanh âm quen thuộc này khó mà tin được, dù sao bọn họ đi tới nơi này hơn một tháng rồi, đối mặt với tất cả đều là dã ngoại cầu sinh.
Khoảng cách với trung tâm văn minh nhân loại xa lại càng xa, tuyệt đối không nghĩ đến ở nơi sâu thẳm trong rừng cây này lại còn có bánh răng.
Nếu không phải xung quanh còn có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm từ một nơi bí mật gần đó, chỉ sợ hai người bọn họ đã chạy đến nhà ngang này xem thành quả rồi.
Chỉ chốc lát, tiếng bánh răng chuyển động bên trong nhà ngang dừng lại, sau đó truyền tới tiếng động cót ka cót két rất có tiết tấu.
Hai người lại chăm chú nhìn lên, đại thúc trung niên kia dần dần xuất hiện ở lầu một.
Nhưng điều khiến hai người bất ngờ chính là ông ta cầm một cái nạng, một bên ống quần trống không.
Hơn nữa mặc dù ông ta đang chống nạng, nhưng khí thế cũng không yếu, thậm chí so với lão đại của Uy Phong Đường mà Bạch Quân Quân từng nhìn thấy còn điềm tĩnh và sâu không lường được nhiều hơn mấy phần.
Hai người cũng không bởi vì đối phương là một người què mà buông lỏng cảnh giác, ngược lại còn cảnh giác cao hơn với vị đại thúc đang tới gần này.
Vào lúc hai người đang dò xét vị đại thúc què chân này, ông ta cũng đang đánh giá mấy tiểu quỷ loắt choắt lại may mắn trước mắt.
Càng nhìn trong lòng càng nghi ngờ.