Tiểu tử kia thấy Lý Văn Li ngoắc tay, có chút hiếu kỳ lại có chút thấp thỏm không yên, cuối cùng vẫn là xấu hổ đi tới.
"Ngươi tên là gì?"
Tiểu tử kia nhếch miệng trả lời như trẻ con: "Soả... Soả Tử."
"Hắn mắng ngươi." Bạch Quân Quân ở bên cạnh vẻ mặt không thay đổi bình luận.
"..." Lý Văn Li thâm trầm nhìn sang thiếu niên.
Thiếu niên bứt rứt đỏ mặt liên tục xua tay: "Không phải không phải, ta tên là Soả Tử."
"???" Mấy người đưa mắt nhìn nhau.
Nào có ai gọi mình là Soả Tử?
Chẳng lẽ là thật sự ngu ngốc à?
Thiếu niên kia lại cười hì hì, dường như rất vui.
Không cần nói nhiều, lần này mọi người có đáp án rồi, xem ra, thật đúng là kẻ ngốc...
Lý Văn Li bất đắc dĩ vò đầu: "Được rồi, Soả Tử huynh đệ, ngươi biết nơi nào còn có phòng trống không?"
Dõi mắt nhìn về phía hàng trăm hàng ngàn căn nhà ngang ở Tử Cốc, bảo bọn họ tìm một căn nhà thì vô cùng khó khăn, tìm người dẫn đường thì bớt việc hơn.
Mà thiếu niên tên Soả Tử trước mặt rất tình nguyện gật đầu: "Biết."
"Có thể làm phiền Soả Tử huynh đệ dẫn chúng ta tìm tới đó được không?"
"Được." Soả Tử đối đáp trôi chảy với bọn họ, nhìn dáng vẻ cũng không tính là quá ngốc.
Một mình thiếu niên ngốc nghếch vô cùng vui vẻ đi ở phía trước, mọi người đi theo phía sau hắn.
Bạch Quân Quân không nhịn được mà thăm dò thiếu niên này.
Thời đại loạn lạc, sinh sống ở tầng thấp nhất cũng không dễ dàng, thiếu niên này gầy trơ cả xương, trên người cũng có nhiều vết thương.
Bây giờ là ngày trời nóng nực, miệng vết thương của hắn không kịp xử lý, rất nhiều chỗ đã nhiễm trùng thối rữa, lúc này toả ra một mùi hôi thối khó ngửi.
Mà khối u trên cổ hắn, nếu như không nhìn lầm thì quả thật là thiếu muối i ốt trong thời gian dài dẫn đến bướu cổ.
Nhưng những người này cũng không biết nguồn gốc của bướu cổ, đoán chừng cho dù có biết cũng không có cách nào.
Không phải nói cơm bọn họ ăn toàn bộ đều nhờ vào lao dịch để đổi lấy sao, bọn họ đổi lấy được hơn phân nửa cũng không phải thứ gì tốt càng không có khả năng có muối.
Cho nên bướu cổ sẽ chỉ càng ngày càng chuyển biến xấu.
Nhưng trong không gian của Bạch Quân Quân hơn phân nửa đều là muối, không nói đến những thứ khác chỉ với muối này đối với người ở Tử Cốc tuyệt đối là cọng cỏ cứu mạng.
Mà bây giờ nàng cũng không thể tùy tiện lấy ra.
Bằng không thì giải thích thế nào?
Cho nên Bạch Quân Quân chỉ có thể tạm thời bỏ tâm tư này xuống, chờ sau này hẵng nói.
Thiếu niên ngốc nghếch dẫn mấy người đi trong chốc lát, cuối cùng đứng trước một căn nhà ngang, hắn chỉ vào rồi nói: "Ở đây, trống rất lâu rồi."
Lý Văn Li cảm kích vỗ lên bả vai của thiếu niên ngốc nghếch: "Hảo huynh đệ, cám ơn ngươi."
Thiếu niên ngốc nghếch vui vẻ gật đầu, sau đó bước vào trước một bước.
Căn nhà trống này cũng không có cửa, mấy người đi vào cũng không có trở ngại gì.
Thiếu niên ngốc nghếch sau khi đi vào thì giơ tay lên trần nhà tìm tòi, trong chốc lát tìm được một cái nút ngầm, hắn lạch cạch ấn xuống, lại lấy tấm ván gỗ đẩy vào bên trong, một cánh cửa đập vào mắt.
Cửa vào xuất hiện, thiếu niên ngốc nghếch quen cửa quen nẻo kéo một sợi dây thừng, tiếp theo tiếng bánh răng chuyển động quen thuộc vang lên.
Trong chốc lát một cái ghế giống như thùng nước chậm rãi hạ xuống.
Thiếu niên chỉ vào cái ghế nói: "Ngồi vào, kéo lên trên."
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li kinh ngạc, cái này... Không phải chính là thang máy sao?
Nghĩ đến vừa rồi nơi này có tiếng bánh răng chuyển động liên tục, hai người không khỏi dựng tóc gáy.
Nhà nào cũng có thang máy, căn nhà ngang này thật lợi hại.
Sau khi kinh ngạc, Bạch Quân Quân quyết định làm đại biểu lên lầu nhìn xem.
Dù sao chuyện chọn nhà cửa này từ trước đến nay Lý Văn Li không có quyền lên tiếng, còn nữa ba đứa Bạch Táp Táp còn đang ở dưới lầu, hai lão đại đều lên chẳng phải là giao nhược điểm cho người khác hay sao?
Cho nên Lý Văn Li phối hợp ở bên dưới bảo vệ.