Bạch Quân Quân ngồi vào cái ghế kéo dây thừng chuyển động.
Cho dù nơi này rất lâu rồi không có người ở, nhưng bánh răng vẫn hoạt động trơn tru như cũ.
Bạch Quân Quân không tốn nhiều sức lực đã đi lên trên.
Nhưng vừa đi lên thì ngây dại.
Căn nhà ngang này khoảng chừng sáu mét vuông, chỉ có một gian phòng.
Ở trong không gian thu hẹp này, chỉ có một chiếc giường gỗ thô sơ, lúc này trên giường rộng lớn có một cỗ thi thể đã hư thối đến cực hạn đang nằm.
Bạch Quân Quân thấy thế trực tiếp giảm tốc độ, lúc đó thiếu niên ngốc nghếch cũng đang ngửa đầu đợi nàng.
Sau khi Bạch Quân Quân xuống tới trực tiếp nắm chặt cổ áo của thiếu niên: "Ngươi có ý gì?"
"Cái... cái gì?"
Thiếu niên ngốc nghếch đang chờ đợi ban thưởng lại đón nhận cơn giận dữ của Bạch Quân Quân, hắn vô tội lại sợ hãi.
Lý Văn Li cảm thấy không đúng, cũng không hỏi Bạch Quân Quân đã xảy ra chuyện gì mà lên thẳng trên lầu nhìn tình hình.
Nhìn thấy thi thể hư thối này, Lý Văn Li cũng đen mặt đi xuống.
Đối mặt với áp lực đồng thời từ hai người, hốc mắt thiếu niên ngốc nghếch đỏ lên như muốn khóc: "Phòng... phòng trống... Chỉ có người chết rồi mới có phòng trống... Đây là phòng của đại thúc Phi, bây giờ... trống rồi."
Đúng lúc này, một đại thúc cụt một tay đang kéo một chiếc gùi đi ngang qua, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị bắt đầu đi làm việc.
Ông ta nhìn thoáng qua mấy người đang giương cung bạt kiếm, nhất thời đoán được tình hình là thế nào, buộc phải ra mặt cho Soả Tử: "Quy củ của nơi này người chết coi là phòng trống, người nào ở người đó chôn, A Phi đã chết nửa năm rồi, các ngươi an táng cho hắn thì coi như là bù cho tiền thuê nhà, không muốn chôn vậy thì tự mình đi xây một căn nhà."
Đại thúc cụt một tay nói xong lại ngoắc tay với thiếu niên ngốc nghếch: "Đi thôi Soả Tử, hai ngày nay cậu không đến điểm danh, hôm nay mà còn không đi nữa, thì không ai chia sẻ cho cậu khẩu phần lương thực nữa đâu."
Thiếu niên ngốc nghếch lầm bầm vài câu, cuối cùng khả năng e ngại khí thế của Bạch Quân Quân và Lý Văn Li, nên vẫn lựa chọn chạy theo đại thúc cụt một tay.
Thiếu niên ngốc nghếch đi rồi, nơi này chỉ còn năm người bọn họ.
Bạch Quân Quân cũng không nghĩ tới nơi này vậy mà không có ai mai táng, mà lại là người nào ở người đấy đi xử lý thi thể, như này chẳng phải là nói trong hàng ngàn căn nhà ngang ở đây, còn có rất nhiều phòng trống có thi thể hay sao?
Người sống và thi thể ở cùng nhau, như này làm sao lại làm được chứ?
Thi thể trên lầu cũng đã mục nát hơn nửa năm rồi, sâu bọ trong xác chết dường như bò đầy phòng.
Đến nơi này ở là không thể nào, nhưng Bạch Quân Quân và Lý Văn Li vẫn xử lý thi thể của vị đại thúc tên A Phi này.
Ở gần rừng cây có một mảnh phần mộ, bọn họ đưa đại thúc A Phi tới nơi này để an táng.
Sau đó ở cuối nhà ngang bắt đầu đốn cây, nghiêm chỉnh muốn tự lợp nhà.
Không có cách nào cả, trong những căn nhà ngang này đều chứa thi thể, bọn họ không thể nào ở được.
Cho dù đi ra ngoài bên ngoài không câu nệ tiểu tiết, nhưng cũng không thể không chú ý đến mức này.
Trên thân người chết có bao nhiêu vi khuẩn gây bệnh chứ, phần lớn chủ nhân ở nhà ngang đều đã ra ngoài rồi, nhìn tình hình chắc là đến chỗ lao dịch rồi.
Cũng không biết những người lao dịch ở hậu phương này làm những gì.
Nhưng mọi người cũng biết bây giờ không phải là lúc quan tâm những chuyện này, cho nên tất cả đều chăm chú làm việc.
Lý Văn Li và Bạch Quân Quân sắp xếp cho mấy đứa nhỏ mấy cái thìa để đào khoét rồi bắt đầu dịch chuyển nhấc lên.
Nói là dịch chuyển nhấc lên thật ra đều dùng dị năng.
Thế là lúc đại thúc què chân đi lao dịch trở về, thì thấy mấy đứa nhỏ đã dùng thời gian một ngày để đóng một căn nhà ngang mới.
Hơn nữa căn nhà ngang này được làm ra hoàn hảo hơn của bọn họ nhiều, thậm chí còn bắt chước làm bánh răng theo nhà ngang.
Đáy mắt đại thúc què chân tràn đầy chấn động.