Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 286 - Chương 286. Lòng Tốt Của Kẻ Ngốc

Chương 286. Lòng tốt của kẻ ngốc Chương 286. Lòng tốt của kẻ ngốc

Đúng lúc này, Sỏa Tử đã cười ha hả quay về, trên trán hắn có một vết thương mới, máu chảy đầm đìa trông rất đáng sợ.

Nhưng Sỏa Tử không hề để ý, mà rất vui mừng một cái bánh bột bắp trong tay, còn một cái thì chia cho Bạch Quân Quân.

“?” Bạch Quân Quân.

“Nhận lỗi.” Sỏa Tử chỉ vào nhà ống.

Như đang biểu đạt đây là quà tạ lỗi vì đã dọa sợ Bạch Quân Quân.

Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua cái bánh bột bắp dính máu không nhận lấy.

Đại thúc què chân hỏi tên ngốc: “Ngươi cho bọn họ rồi ngươi ăn gì?”

“Ta còn một cái nữa.” Sỏa Tử giơ cái bánh bột bắp đã bị cắn một miếng lên vô cùng đắc ý.

Đại thúc què chân không nói gì nữa.

Bạch Quân Quân thì lại chỉ vào đầu hắn nói: “Chỗ đó bị sao vậy?”

“Bị đánh.” Sỏa Tử nói kiểu như thời tiết hôm nay thật đẹp vậy, như thể bị đánh là một chuyện rất đỗi bình thường, trả lời xong câu hỏi của Bạch Quân Quân, hắn lại đưa bánh ra.

“Ăn nhanh đi.”

“Ta ăn được không?” Lý Văn Li cười tủm tỉm đến bên cạnh Bạch Quân Quân.

Sỏa Tử nhìn lướt qua Lý Văn Li rồi lại nhìn lướt qua Bạch Quân Quân, bây giờ mới phát hiện đằng sau họ còn ba tiểu hài tử, đều đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Hắn vò vò đầu có chút buồn rầu: “Ngày mai, ngày mai ta lại lấy thêm nhiều chút về.”

Không biết từ đâu mà bọn họ đã chạm đến trái tim của Sỏa Tử này.

Có lẽ là tuổi tác của họ xấp xỉ nhau, hay có lẽ là hôm qua chạy tới nhìn tư thế ngủ của họ khiến hắn kinh vi thiên nhân (*), hoặc tiết mục hắn đuổi bọn họ trốn khiến cho hắn nghĩ rằng họ đang chơi trò gia đình, tóm lại Sỏa Tử không hề có dấu hiệu xem họ là bạn.

(*) Kinh vi thiên nhân: Khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy

Nhìn lòng tốt mà Sỏa Tử chưa từng quen biết dành cho họ, tâm trạng của Bạch Quân Quân có chút phức tạp.

Mà lúc này Lý Văn Li đã nhận lấy bánh bột bắp cười nói: “Chúng ta lấy một nửa là được rồi, còn dư lại cho ngươi đó.”

Nói rồi hắn bẻ một nửa trả về cho kẻ ngốc.

Sỏa Tử ngơ ngác nhìn họ: “Không, các ngươi, không đủ đó.”

“Lát nữa chúng ta sẽ đi kiếm đồ ăn.” Lý Văn Li nở nụ cười thong dong.

Đại thúc bị què nhìn lướt qua mấy thiếu niên không rành thế sự cười nhạo một cái: “Ngươi cho rằng nơi đây là bãi săn, mười bước gặp một con thú hay sao?”

“Nơi này… không có đồ ăn.” Sỏa Tử cũng gật đầu phụ họa.

“Không hẳn là không có, thứ duy nhất có thể ăn ở trên trời kìa, mấy con đại bàng lớn đó là vật duy nhất còn sống ở gần đây, chúng sống tại vách đá.”

Không biết từ khi nào mà đại thúc một tay đã trở lại, ông ta vừa gặm màn thầu vừa nói chuyện: “Nhưng mà… chỉ có Diêm Vương ra tay mới bắt được chúng nó, móng của nó còn bén hơn sắt đen, bình thường cũng hay đi gieo họa cho người ta, các ngươi có thể đi thử vận may.”

Mắt Lý Văn Li với Bạch Quân Quân sáng lên.

Nhưng không chờ họ đi hỏi tình hình, đại thúc chột mắt đi ngang qua đã vừa nhai bánh bột bắp vừa vỗ vai đại thúc một tay: “Bớt có chém gió đi đồ hại người.”

“Ai da!” Trên vai đại thúc một tay có vết thương, bị đại thúc chột mắt vỗ một cái mà muốn xỉu ngang: “Cái lão mù này, đi thì đi đi, mắc gì ra tay tàn nhẫn vậy, vết thương của ta bị ngươi đập một cái mà muốn chảy mủ luôn rồi này.”

“Với lại ta hại người chỗ nào chứ, không phải mấy đứa nhỏ muốn tìm đồ ăn à, ta tốt bụng nói cho bọn họ gần đây có gì ăn là sai hả?”

“A, chán tới độ đau hai quả cà.”

Hai người họ không hề nói chuyện phiếm với đám người Bạch Quân Quân, mà hùng hùng hổ hổ đi về phía nhà ống.

Lời lẽ của đại thúc này tuy thô bỉ, nhưng đối với người ở mạt thế, lại phảng phất có “hương vị quê nhà” khó hiểu.

Bạch Quân Quân nhìn theo bóng lưng của họ, đúng là trùng hợp, họ ở sát bên nhà, là hàng xóm của nàng.

Bình Luận (0)
Comment