Khi hai đại thúc này cười “ha ha ha” lên thang máy ai về nhà nấy, chỉ lát sau cửa sổ trên lầu lại lần lượt được mở ra.
Hai đại thúc đứng ở cửa sổ từng người, tiếp tục tham gia cuộc vui dưới lầu/
“Nghe nói trứng của con đại bàng đó rất bổ dưỡng, đám nhóc các ngươi nếu lấy được thì chia cho ta một chút nếm thử với.”
“Hứ. người ta không thân không thích gì với ngươi, dựa vào đâu mà cho ngươi nếm thử chứ.”
“Không phải ta bán tin tức cho bọn họ sao? Lấy một quả trứng làm thù lao là quá đáng lắm hả? Với lại ta đâu có ăn của ngươi, xen vô chi vậy?”
“Già mà không đứng đắn.”
…
“...” Bạch Quân Quân.
“...” Lý Văn Li.
“...” Ba tiểu hài tử.
Mặt trời chiều đã ngả về phía tây, nhìn cuộc tranh cãi nảy lửa của hai đại thúc, rất có cảm giác như đang sống.
Nhắc đến đây phải nói, nhà ống này được xây dựng thực sự tài tình.
Ngoài những xác chết không thể nói bên trong, thì mỗi hộ đều có thang máy, một khi đã lên lầu hai sập ván gỗ lại rồi thì sẽ không còn đường vào nào nữa.
Còn bốn bức tường trong phòng đều được lắp ván gỗ dạng kéo, lúc nào cũng có thể mở cửa sổ thông gió, gặp nguy hiểm là có thể chạy trốn từ tứ phía, với lại trên cửa sổ này còn có một cái lỗ nhỏ, thích hợp bắn cung nỏ.
Tóm lại toàn bộ mấy căn nhà ống này đều là một lô cốt dễ thủ khó công, sự kỳ diệu trong thiết kế quả thực khéo léo tuyệt vời.
Bạch Quân Quân là một kiến trúc sư mới được thăng chức, sau khi tham quan vài căn nhà ống, cuối cùng nàng đã thăm dò rõ ràng cấu tạo với quy luật ở đây.
Đương nhiên, lúc nàng tham quan Lý Văn Li đã dắt theo ba hài tử đi phụ trách mai táng cho chủ nhân nhà ống.
Vì thế sau khi nghiêm túc nghiên cứu, Bạch Quân Quân đã thành công phục chế cấu tạo của nhà ống, thậm chí còn tối ưu hóa nó.
Nhưng họ chỉ mới xong chỗ ở mới, chưa có chính thức chuyển vào.
Trước mắt nhìn thấy dáng vẻ yêu thương hòa thuận của đại thúc chột mắt với đại thúc một tay, rốt cuộc họ cũng có một tia khát khao với cuộc sống nơi đây.
Lúc ấy đại thục bị què không biết suy nghĩ trong lòng mấy tiểu hài tử, thấy họ nhìn chằm chằm lên lầu, ông ta ho khan một tiếng nói: “Thấy hai tên đó như nước với lửa, như gà chọi vậy thôi chứ ở trên chiến trường họ vì người còn lại mới mất đi một cánh tay và chột một mắt.”
Mọi người nghe thấy vậy, ánh mắt nhìn hai người kia có sự thay đổi.
Trên người hai đại thúc này có không ít sẹo, họ râu ria xồm xoàn tràn ngập đau thương, nhưng trong mắt là tinh thần mạnh mẽ mà hiếm người trẻ nào có được.
Bạch Quân Quân lại có cảm giác thân thiết lạ thường với mảnh đất này, tựa như thấy được căn cứ Gấu Trắng trong quá khứ của nàng.
“Họ nói đại bàng cư ngụ ở đâu cơ?”
Bạch Quân Quân đang nhìn vào cảnh tượng tốt đẹp kia để tìm kiếm hình bóng đã cũ, Lý Văn Li bên cạnh lại không đúng lúc nói chuyện với đại thúc què chân.
Đại thúc què chân nhướng mày: “Không phải ngươi thật sự muốn đi săn đại bàng đấy chứ?”
“Không dám không dám, chỉ là hỏi thăm rõ để tránh chúng nó thôi.” Lý Văn Li trả lời vừa chân thành vừa thuần khiết.
“Đại bàng ở trên vách núi.” Sỏa Tử chỉ vào vách đá cách đó không xa.
Lý Văn Li hứng thú dào dạt nhìn qua đó.
“Có hơn một trăm con đại bàng, chúng nó ăn thịt thối, cả vật còn sống cũng ăn, nếu thấy chúng nó thì nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất trốn về nhà ống.”
“Chúng nó còn tấn công người sống nữa hả?” Lý Văn Li thấy hơi bất ngờ.
Hắn tưởng đâu đại bàng đều giúp người học võ công chứ, không phải người ta gặp đại bàng huynh mới đạt được tuyệt thế võ công đấy sao?
Đại thúc què chân cười nhạo: “Không chỉ tấn công người sống, mà còn lột da róc xương không nói chơi. Cứ mỗi nửa tháng chúng nó sẽ ra ngoài một lần, mỗi lần ra ngoài đều sẽ giết mấy trăm mạng người.”
Mấy tiểu hài tử nghe mà ngây người, không ngờ ở đây mà vẫn còn có loài thú hung mãnh đáng sợ như vậy.
Nhìn thấy sắc mặt của đám tiểu hài tử đều thay đổi, Sỏa Tử an ủi: “Yên tâm… hôm trước chúng nó mới ra rồi, trong thời gian ngắn tới sẽ không ra nữa đâu.”