Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 288 - Chương 288. Hai Kẻ Điên

Chương 288. Hai kẻ điên Chương 288. Hai kẻ điên

“Tuy nói đại bàng ăn thịt người trong thời gian ngắn sẽ không bay ra nữa, nhưng không ai có thể đảm bảo sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tóm lại đám tiểu quỷ các ngươi phải cẩn thận chút, hôm nay chịu đói một đêm đi, ngày mai theo ta đi lao dịch hậu phương là có thể đổi lấy đồ ăn.”

Đại thúc què chân nói thì nói thế, nhưng vẫn cho họ bánh bột bắp trên người mình.

So với bánh bột bắp bẩn thỉu không chịu nổi của Sỏa Tử thì cái bánh này sạch sẽ hơn nhiều.

Mấy người họ không ngờ đại thúc này sẽ bất ngờ cho đồ ăn nên đều hơi trợn mắt nhìn.

Sỏa Tử lại rất vui mừng thúc giục: “Lấy đi, thúc què chân là người tốt đó.”

“Chỉ có ngươi mới nịnh nọt như thế! Đây vốn tính cho ngươi, bây giờ cho họ rồi nửa đêm ngươi đừng gõ cửa nhà chúng ta kêu đói đấy nhé.”

Sỏa Tử cười ngượng: “Không… sẽ không.”

“Cũng không được đi phá chuông cảnh báo.”

Sỏa Tử liên tục gật đầu.

Lúc này Bạch Táp Táp mới biết thì ra hôm qua nhìn thấy hoạt thi đi đụng chuông, là do ca ca ngốc này đang chơi đùa.

Chờ những người khác đi rồi, Bạch Quân Quân mới chính thức vào nhà ở.

Vì tránh cho quá khác biệt, nhà mới của Bạch Quân Quân mô phỏng lại theo nhà ống ở nơi đây, nhưng nàng đã tối ưu hóa bánh răng với thang máy, biến ngồi thùng gỗ thành thang máy hình vuông thực thụ.

Người chỉ cần đứng vào là có thể đi lên.

Với lại dây leo nàng làm đều cứng cỏi bền bỉ, một lúc chịu lực năm người cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Trên lầu là một cái giường chung lớn, giường chung lớn vẫn trải cỏ với chiếu như cũ, ngoại trừ giường ra còn có một chiếc tủ đơn giản, bên trong để nồi chén gáo bồn Bạch Táp Táp mới làm.

Sau khi mọi người lên lầu, Bạch Quân Quân với Lý Văn Li chia một nửa bánh bột bắp cho ba hài tử, rồi lại dặn dò Bạch Táp Táp canh chừng bọn đệ đệ, dù tình hình thế nào cũng không được ra, rồi hai kẻ điên mới đi ra ngoài.

Thấy kịch bản quen thuộc này, Bạch Táp Táp chỉ thở dài một hơi các: “Hai người phải cẩn thận nha.”

“Yên tâm đi.”

Bạch Táp Táp với Lý Văn Li cùng nhau ra ngoài.

Khi hai người đi ra ngoài thôn, đại thúc què chân đúng lúc thấy được, không khỏi có hơi bất ngờ: “Hai đứa nó tính đi đâu vậy?”

“Chắc là đi tìm đồ ăn.”

“Lỡ như hai tiểu quỷ này thật sự đi tìm đại bàng ăn thịt người gì sao, ta xem ngươi có an lòng nổi không.”

Không biết tự khi nào, đại thúc chột mắt với đại thúc một tay đã tới nhà của đại thúc què chân, mấy người họ nhìn hai bóng dáng đi xa rồi lại tranh cãi.

Đại thúc què chân bất đắc dĩ lắc đầu: “Sống chết có số, bọn họ cần bị hiện thực mài giũa, cuộc đời không thể lúc nào cũng may mắn như vậy.”

“Sao ngươi chắc chắn bọn họ không có đi tìm đại bàng ăn thịt người chứ?”

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của đại thúc què chân, đại thúc chột mắt đã đoán được suy nghĩ trong lòng của ông ta.

Đơn giản là ông ta nhận định hai người này vào rừng tìm rau dại, trên đường nhiều lắm chỉ ăn chút khổ ngoài da thịt chứ không có chịu đại nạn gì nên ông ta mới như vậy.

“Có đứa bình thường nào mà lại đi tìm đại bàng ăn thịt người đâu? Đây không phải không biết tự lượng sức mình thì là gì?” Đại thúc què chân trả lời chắc nịch, rồi sau đó như thể nhớ ra gì đó thở dài: “Nhưng mấy đứa nhóc này lại rất thú vị, chỉ mất một ngày đã có thể làm ra nhà ống giống y như đúc vậy được, thiên phú cỡ đó ta chưa gặp qua bao giờ.”

“Nếu bọn nó có thể trở về nguyên vẹn, ta không ngại thu hai đứa nó làm đồ đệ đâu.”

“Thôi đi, lão già ngươi bị chột mắt rồi còn đòi dạy người ta, tính dạy người ta dùng một mắt nhìn thế giới hay gì?”

“Cút mẹ đi.”

Tất nhiên hai người Bạch Quân Quân không biết được cuộc nói chuyện trong nhà ống trúc.

Hai người đi ra ngoài tìm rau cỏ đang mài dao xoèn xoẹt đi về phía vách đá chênh vênh.

Bọn họ chưa ăn qua mà cũng chưa thấy qua đại bàng.

Giống loài này tại mạt thế đã sớm bị diệt sạch, không ngờ tại cổ đại chúng nó còn kết bè kết phái tấn công người khác.

Nếu đã như vậy, thì họ càng phải thay trời hành đạo!

Truyện thần điêu đại hiệp sắp ra đời.

Bình Luận (0)
Comment