Trên thực tế, phần lớn họ sẽ đến chỗ lao dịch lãnh bánh bột bắp, căn nhà ống này đối với họ chỉ là chỗ ngủ, nồi chén gáo bồn không có gì cả.
Không thể ngờ được lại có một ngày họ sẽ nhóm lửa nướng thịt tại căn nhà ống khắp nơi tràn ngập hơi thở chết chóc này, quả thực không thể tưởng tượng được.
Khi mổ bụng con đại bàng ăn thịt người ra, thế mà mọi người lại phát hiện được ở trong bụng nó có một con rắn hoa chưa tiêu hoa hết.
Có thể thấy được trước khi gặp phải đòn chí mạng nó đã có một bữa ngon.
Điều này cũng chứng minh sự khủng khiếp của Lý Văn Li với Bạch Quân Quân.
Con đại bàng này vừa mới ăn no có rất nhiều sức độ khó rất cao, nhưng lại thua trong tay hai người này.
Phải biết rằng họ chỉ là một hài tử choai choai!
“Nếu không có chút bản lĩnh thì sao có thể trôi dạt dưới sông nửa tháng không chết, nói chung ta đã quá vô tư.” Đại thúc què chân lắc đầu, cảm thấy hổ thẹn với suy tính của mình.
“Mặc kệ họ rốt cuộc là thần thánh phương nào, ít nhất hiện tại đã giúp chúng ta diệt trừ một kẻ thù không đội trời chung, thật là quá thống khoái!” Đại thúc một tay không hề che giấu sự vui mừng của bản thân.
“Ngươi chọt đúng chỗ ngứa rồi đó.” Đại thúc chột mắt trừng hắn một cái.
“Nói thật ta không thể ngờ được hai đứa nhóc này lại thật sự có thể săn đại bàng ăn thịt người, nhưng có thể thấy đây là lúc nó đi săn lơ là mất cảnh giác mới giúp bọn họ có cơ hội ra tay. Dù nói thế nào thì hai sự can đảm và mưu lược của hai đứa nhóc này đều ở trên ta với ngươi, xem ra kế hoạch thu đồ đệ của ngươi nào đó ngâm nước nóng rồi.”
“Xí.” Đại thúc chột mắt hất tay đại thúc một tay.
Mọi người đang vây xem chia thịt nghe xong cuộc hội thoại giữa hai người thì không khỏi tò mò: “Thu đồ đệ gì vậy?”
“Đừng nghe tên cụt nói linh ta linh tinh, không thể nào đâu.” Đại thúc chột mắt dùng con mắt duy nhất kiêu ngạo trợn mắt với đại thúc một tay, vẻ mặt kiểu hắn khoác lác không liên quan gì đến ta.
Mọi người cười ha ha ha.
So với phía bên này mọi người đều vui mừng phấn khích chia thịt, ba người Bạch Táp Táp trong nhà ống lại có hơi buồn rầu.
Bấy giờ Sỏa Tử đang ngồi dưới lầu nhà họ, rất chờ mong gõ cửa muốn chơi cùng họ.
Nhưng ba hài tử đã được Bạch Quân Quân dặn, dù đấy là ai tới thì đều không được cho người vào cũng không được chạy lung tung ra ngoài, cho nên họ chỉ có thể coi như không nghe thấy.
Mà Sỏa Tử lại không hề giận, như đã quen với việc mọi người xem hắn như không khí, bọn Bạch Táp Táp không bước xuống thì hắn sẽ tự ở dưới lầu chơi một mình, vừa chơi vừa đợi họ thay đổi quyết định.
Nhưng chờ rồi lại chờ, chờ đến khi Lý Văn Li với Bạch Quân Quân khiêng một cái chân chim cao nửa người về, người trên lầu vẫn không có ý muốn mở cửa.
Nhìn thấy người quen về nhà, trong phút chốc Sỏa Tử đã bỏ qua hai người trên lầu, hắn vui mừng từ lầu một chạy ra, có điều nhìn thấy Lý Văn Li khiêng một cái chân chim máu me bê bết, máu trên đùi con chim như bọt nước nhỏ từng giọt xuống đất, Sỏa Tử bị dọa sợ tới mức chạy trối chết.
“...”
Bạch Quân Quân với Lý Văn Li không ngờ Sỏa Tử lại nhát gan như vậy, họ có làm gì đâu? Chỉ khiêng một cái chân chim về thôi mà.
Nếu chỉ vậy thôi mà đã bị dọa, thì chờ tên ngốc chạy lên đằng trước nhìn thấy mọi người đang mổ bụng chia phần chắc còn bị dọa sợ hơn nữa.
Họ vừa mới nghĩ như vậy, đằng trước quả nhiên truyền đến tiếng thét của tên ngốc: “A! A! A!”
Rồi sao đó là một loạt người ngã ngựa đổ.
Mọi người đều kêu tên ngốc đừng quậy, nhưng tên ngốc lại không nghe, nhìn thấy hình ảnh máu chảy đầm đìa hắn lại nhớ đến ký ức tràn ngập máu tươi đó, Sỏa Tử ôm đầu chạy loạn khắp nơi, cuối cùng chui vào nơi đại thúc A Phi đã từng ở.
Có điều, đại thúc A Phi bảo vệ hắn chăm sóc hắn đã chết từ lâu rồi, Sỏa Tử có lao vào nhà thì sao? Làm gì còn ai như đại thúc A Phi che chở hắn nữa đâu.