Sỏa Tử không quan tâm đến, xông lên lầu nhảy một cái lao lên giường đại thúc A Phi, rồi lại chôn mặt trong cánh tay, dù nơi đây là không gian quen thuộc nhưng hắn vẫn không khỏi run bần bật.
Nơi đây đã sớm được mấy người Lý Văn Li lau dọn sạch sẽ, cái chăn rách nát của đại thúc A Phi hạ táng theo ông ấy, chỉ còn lại một cái giường được lau khô.
Ánh trăng lạnh lẽo từ cửa sổ chiếu vào, chậm rãi phủ lên bờ lưng của Sỏa Tử, như đang khoác cho hắn một tấm chăn bạc.
Tuy nhiên chăn không có độ ấm, Sỏa Tử không chú ý đến ánh trăng im lìm ấy, hắn vẫn không kiềm chế được run lẩy bẩy trên giường.
Trong lúc Sỏa Tử lâm vào ký ức bị đuổi giết đáng sợ, đột nhiên có một mùi hương tràn ngập căn phòng.
Chỉ chốc lát sau, có một bàn tay ấm áp phủ lên vai hắn.
“Run tới vậy, ngươi đói lắm hả?”
Giọng nói kia dịu dàng ấm áp, giúp cho Sỏa Tử hoàn hồn khỏi cơn hoảng sợ, hắn vừa mở mắt ra đã thấy một tiểu cô nương bảy tám tuổi đang đứng trước mặt.
Trên khuôn mặt của nàng tràn đầy lo lắng, cực kỳ giống mẫu phi của hắn.
Mà hồi ức này chỉ trong giây lát, rất nhanh Sỏa Tử đã phát hiện bên cạnh Bạch Táp Táp còn có Bạch Linh Vũ với Tiểu Sơn, bấy giờ cũng đang thật cẩn thận nhìn hắn.
Ngay khi Sỏa Tử ngây người, Bạch Táp Táp đã đưa cái chén trong tay mình cho hắn, bên trong có một miếng thịt nướng lớn thơm ngon.
Trong phút chốc Sỏa Tử quên đi sợ hãi, hắn nhìn chằm chằm vào miếng thịt này.
“Đây là quà tạ lễ trưởng tỷ kêu ta đưa cho ngươi.”
Bạch Táp Táp lấy hết dũng khí mới dám đặt chén đựng thịt nướng xuống cạnh người Sỏa Tử.
Tối qua Sỏa Tử giả thần giả quỷ khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi kỳ lạ với hắn, cho nên dù sau đó biết hắn không phải cố ý làm vậy, trong lòng nàng vẫn sợ hắn tới độ hoảng hốt.
Trưởng tỷ nhìn ra được nhược điểm của nàng, mới kêu nàng cầm thịt nướng tới tìm ca ca này, trưởng tỷ nói sợ hãi trong lòng là điểm trí mạng lớn nhất, không giải quyết vấn đề sẽ chỉ ngày càng lớn, cho nên nàng cần phải đối diện với nỗi sợ hãi trong lòng.
Ít nhiều gì cũng nhờ có lần sắp xếp này của trưởng tỷ, nàng mới thấy được một mặt đáng thương nhỏ yếu của ca ca ngốc nghếch đáng thương này, thấy hắn tứ cố vô thân nằm trên giường khóc thút thít, không hiểu tại sao nàng lại nhớ đến những ngày tháng chạy nạn.
Khi đó nàng với Tiểu Vũ bị xem như dê hai chân cũng thường xuyên như vậy, hai tủ đệ nàng ôm lấy nhau để tìm kiếm hơi ấm.
Sỏa Tử bị xác con đại bàng dọa sợ rồi lập tức chạy đến phòng của đại thúc A Phi, vậy có nghĩa là trước kia nhất định họ đã có nghĩa nặng tình sâu.
Mà nay mất đi đại thúc A Phi, Sỏa Tử giống như lục bình trôi giữa đại dương mênh mông, tứ cố vô thân.
Trái tim Bạch Táp Táp mềm nhũn, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn.
Sỏa Tử nhìn thoáng qua chén thịt nướng được đặt ở mép giường, rất nhanh đã nắm lấy thịt nướng gặm lấy.
Thiếu niên hàng năm ăn cỏ ăn trấu bỗng nhiên nếm được hương vị muối ăn, vẻ mặt của hắn xúc động trong chốc lát.
Hắn tỏ ra ngạc nhiên nhìn miếng thịt, như đang tìm kiếm ký ức nào đó, nhưng sâu đói kêu gào nên hắn mặc kệ tất cả, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Bạch Táp Táp nhìn dáng vẻ của ca ca ngốc nghếch thì không khỏi thở dài: “Ngươi ăn từ từ thôi, nếu không đủ thì chút nữa tới tìm chúng ta, chỗ của chúng ta còn nhiều lắm.”
Sỏa Tử không trả lời nàng, vẫn ăn ngấu nghiến như vậy.
Bạch Táp Táp dẫn theo hai đệ đệ đi xuống.
Trên đường về nhà, nhìn thấy mấy đại thục đã đóng hết cửa nhà ống tụm năm tụm bảy lại với nhau.
Tử Cốc vốn dĩ vừa vào đêm sẽ không còn tiếng vang gì nữa nay bởi vì một con đại bàng ăn thịt người mà từng nhà lại thắp lên đống lửa.
Mọi người quanh năm suốt tháng dựa vào đằng trước phát chút đồ ăn rau cỏ ít ỏi, đã sớm quên thịt có vị gì.