Cho dù sau khi làm sạch lông con đại bàng này không còn thừa bao nhiêu thịt, nhưng mọi người vẫn rất vui vẻ chia nhau ăn, ngay cả rắn hoa trong ruột đại bàng chưa tiêu hóa kịp cũng bị người ta lấy ra nướng ăn.
Đoàn người đều vui mừng phấn khởi, có người thật sự không nhịn được nữa vừa mới nửa chín nửa tái đã lấy ra ăn.
Lúc ấy, Lý Văn Li với Bạch Quân Quân cũng tự nướng thịt trong nhà.
Đương nhiên, chủ yếu là Lý Văn Li ra tay, Bạch Quân Quân chịu trách nhiệm trông coi, nàng nghiêm túc ngồi xổm ở một bên nhìn chằm chằm vào thịt.
Bọn họ đã lấy một cái đùi góc tư của con chim, năm người ăn còn không hết, Lý Văn Li chuẩn bị chưa một chút cho Sỏa Tử.
Bạch Quân Quân không có ý kiến, có điều kêu nàng đi đưa là không thể, nàng còn phải canh thịt nữa.
Nên việc đi đưa thịt được giao cho Bạch Táp Táp.
Mà muốn Bạch Táp Táp đi thì phải có lý do đúng chứ?
Cho nên đối mặt với sợ hãi cứ thế tự nhiên ra đời.
Bạch Táp Táp đi không bằng lòng, lúc về thì vô cùng vui vẻ.
Bạch Quân Quân không có hỏi nàng đã giải quyết nỗi sợ trong lòng hay chưa, đôi mắt sáng ngời thở phào cuối cùng cũng được ăn rồi.
Lý Văn Li nhìn vẻ mặt gấp không chờ nổi của Bạch Quân Quân, buồn cười xẻo cho nàng một miếng thịt to.
Vì thế Bạch Quân Quân vô cùng vui vẻ ngồi xếp bằng bên đống lửa vui vẻ ăn thịt nướng.
Nơi đây không có rau thơm cỏ lạ gì cả, may mà trong túi vải quanh năm không rời của Lý Văn Li còn chút thì là, hồ tiêu, với muối ăn trong không gian của họ, cho nên miếng thịt này cũng coi như là thơm ngon.
Mấy người họ gặm miếng thịt nóng hổi, cuối cùng đã có cảm giác linh hồn rơi xuống đất.
Chỉ chốc sau một loạt tiếng bước chân đứt quãng truyền đến.
Mấy người họ đồng loạt quay đầu lại nhìn, họ thấy Sỏa Tử mặt dính đầy dầu mỡ đang tỏ ra xấu hổ đứng đó, nhưng thấy ngại thì vừa nãy mình bất lịch sự chạy đi.
Bạch Quân Quân lại không để ý, chỉ phất tay với hắn: “Ăn thêm miếng nữa không?”
Hiếm khi Bạch Quân Quân bằng lòng nhường đồ ăn cho ai, nàng đã làm tới vậy thì những người khác càng không có ý kiến.
Sỏa Tử cười toe toét ngồi xuống bên cạnh bọn họ, Lý Văn Li thành thật cắt một miếng thịt chim cho hắn, nhưng khi đưa thịt qua mới phát hiện tên ngốc này không cầm chén về.
Bạch Táp Táp bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, vừa định cho hắn cái chén của mình, kết quả Sỏa Tử đã vươn bàn tay đen xì của mình ra nhận lấy miếng thịt nướng thơm nức mũi.
Hắn vừa nhe răng hít hà, vừa lưu luyến mùi vị này.
Nhìn dáng vẻ say mê kia của hắn, Tiểu Sơn với Bạch Linh Vũ cũng bị lây nhiễm, vui vẻ gặm thịt trong chén.
“Tên ngốc là hài tử nhỏ tuổi nhất Tử Cốc, cả ngày ở cùng với mấy lão đại thúc chúng ta chán muốn chết luôn rồi. Bây giờ có bạn xấp xỉ cùng lứa tuổi, trong lòng chắc chắn rất vui mừng.”
Trong lúc mọi người ăn hết sức nghiêm túc, đại thúc què chân đã đặt mông ngồi xuống.
Trên tay ông ta là một miếng thịt chim, nhưng so với họ thì nhỏ hơn nhiều, vì tuy con đại bàng đó lớn, nhưng người cần chia cũng nhiều, phân chia công bằng thì mỗi người không được bao nhiêu.
Nhưng mọi người đều thấy ăn đủ.
Bấy giờ, nhìn đại thúc què chân ngồi xuống, Bạch Quân Quân hơi đau lòng nhìn thoáng qua giò heo nhà mình.
Bọn họ cộng với tên ngốc là sáu người, cắt hai phần ba đùi chim, đại thúc què chân này tùy tiện ngồi xuống, cắn mấy phát đã gặm xong miếng thịt cỡ nắm tay, tuy ông ta không lên tiếng hỏi xin thịt, nhưng tốt xấu gì người ta cũng cho mình một cái bánh bột bắp, không thể không cho ông ta đúng chứ?
Cho ên Bạch Quân Quân đau lòng đá đá Lý Văn Li, Lý Văn Li chủ có thể bất đắc dĩ cắt một miếng thịt chia cho đại thúc què chân.
Nhìn thấy đại thúc què chân nhận lấy, trái tim Bạch Quân Quân đổ máu.
Lý Văn Li an ủi: “Không sao đâu, mai chúng ta săn thêm hai con về.”
“...” Đại thúc què chân cạn lời nhìn hai hài tử này.