“Ngươi tưởng đâu bắt chim sẻ hả? Hôm nay đắc thủ đã là may mắn rồi, mai đi nữa chưa chắc có được.”
Đại thúc què chân không nhịn được dạy dỗ hai người trẻ tuổi phải quý trọng mạng sống vân vân và mây mây.
Ai ngờ tiểu tử kia lại cong môi nói: “Đa tạ đại thúc quan tâm, chúng ta nhất định sẽ hết sức cẩn thận.”
“...” Đại thúc què chân lắc đầu, đám nhóc này thật sự là nghé con mới sinh không sợ cọp, hóa ra vừa rồi mấy lời của ông ta chỉ là gió thoảng qua tai thôi!
Dẹp dẹp dẹp!
Nhưng mà ông ta nhìn chằm chằm vào tên ngốc, không thể để đứa ngốc này đi theo bọn họ, tránh cho người ta bỏ chạy còn hắn thì chịu trận.
Đại thúc què chân vừa nghĩ vừa gặm miếng thịt được nướng kỹ càng, có điều vừa bỏ thịt vào miệng ông ta đã sợ ngây người.
Đây… đây là vị muối ăn quen thuộc, ông ta nằm mơ cũng không quên được!
Đại thúc què chân khó tin được gặm tiếp mấy miếng, ngoại trừ vị muối ăn, thậm chí ông ta còn nếm ra được vị gia vị của dị vực.
Loại gia vị này, ba năm trước đây ông ta đã ăn không ít, từ sau khi loạn thế thì không được ăn qua nữa.
Đại thúc què chân kích động đến độ run rẩy, ăn liên tục dăm ba miếng rồi luyến tiếc buông đồ ăn xuống.
Vẻ mặt của ông ta biến chuyển liên hồi, cuối cùng dường như đã ra một quyết định trọng đại nào đó, ông ta bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn nhìn Lý Văn Li.
“Hồ ly tiểu huynh đệ, ta biết hỏi vậy rất đường đột, nhưng bây giờ dù đường đột thì ta cũng cần phải xin tiểu huynh đệ thứ lỗi.”
“?” Lý Văn Li bày ra vẻ mặt dấu chấm hỏi.
“Trên tay các ngươi có muối ăn không? Có thể… có thể cho chúng ta một chút được không? Ta nhất định… không phải, Tử Cốc chúng ta nhất định sẽ dùng hết lực toàn cốc cảm tạ các ngươi.”
“???” Vẻ mặt Lý Văn Li mờ mịt, không phải hôm kia đại thúc què chân nói Tử Cốc không có chủ nhân hả, sao giờ lại có thể kêu gọi toàn cốc?
Đại thúc này không có câu nào là thật, đúng là gian tà.
“Khụ.” Dường như đại thúc què chân cũng biết sáng nay đã quá mức phô trương, ông ta nghiêm mặt nói: “Các ngươi cũng biết Tử Cốc là vùng khỉ ho cò gáy, nếu không nhờ các ngươi thì có lẽ cả đời này mọi người còn chưa có cơ hội nếm thử mùi vị thịt, cho nên cực kỳ cảm tạ lòng hảo tâm của các ngươi.
Tuy nhiên thật không dám giấu, khó khăn ở Tử Cốc thật sự quá nhiều, hàng năm không có mỡ với thức ăn mặn có lẽ sống được, nhưng không có muối, hiện tại phần lớn mọi người đều sinh bệnh, nếu cứ thế mãi thì không cần lên chiến trường mọi người sẽ chết hết ở đây.
Mặc dù chúng ta tàn phế, nhưng vẫn ôm tia hy vọng được hồi quê nhà để kéo dài hơi tàn.
Cho nên hôm nay kẻ què này mặt dày cầu xin, nếu các ngươi có muối có thể cho chúng ta một chút được không, không cần nhiều, thì một chút là được.”
Cả đời này đại thúc què chân chưa từng ăn nói khép nép cầu xin ai như vậy, trong mắt ông ta tràn ngập thành khẩn.
Lý Văn Li không nói gì, hắn biết điều nhìn qua Bạch Quân Quân.
Tuy hắn có quyền sử dụng không gian, nhưng muối ăn trong không gian đều là của đại tiểu thư, hắn đã ném hết châu báu của đại tiểu thư, nếu lại đụng đến muối của nàng, có khi đại tiểu thư sẽ tiêu diệt hắn mất.
Nhìn thấy động tác của Lý Văn Li, đại thúc què chân đã biết ngay quyền chi phối muối ăn nằm trên tay Bạch Quân Quân, ông ta không khỏi tha thiết mà về phía Bạch Quân Quân.
Ban đầu đại thúc què chân còn cần phải thành khẩn năn nỉ một hồi, đang định lấy gia sản ông ta cất giấu bao năm nay ra trao đổi với nàng, thì ai ngờ Bạch Quân Quân đã không nói hai lời đưa cho ông ta một bình nước lớn.
Bình thường ấm nước này dùng để đựng nước cỏ cây, bây giờ Bạch Quân Quân lại đựng một bình muối ăn.
Đại thúc què chân theo bản năng nhận lấy ấm nước, rồi mới phát hiện cái bình nước này nặng trĩu, mở ra nhìn thấy cả bình đầy tràn toàn muối là muối.
Vốn dĩ ông ta nghĩ có được một chút là may mắn lắm rồi, ai ngờ được tận một bình!
Một bình này ít nhất cũng được hai cân!
Hai cân muối ăn đó!