Lúc đó thiếu niên ngốc nghếch và đám Bạch Táp Táp đang mê mệt ở trong mỹ thực cũng không để ý tới bên này.
Nhưng rõ ràng Soả Tử cảm nhận được không khí xung quanh Bạch Quân Quân trở nên lạnh lẽo, nhịn không được tốc độ gặm cắn cũng chậm lại, cho đến khi xác định Bạch Quân Quân thật sự khó chịu, hắn thức thời đưa miếng thịt đã gặm nát bét cho Bạch Quân Quân.
"Đừng buồn nữa, ăn..."
"..." Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua miếng thịt trên mặt tràn đầy phức tạp.
Mới vừa rồi Soả Tử bị doạ một trận, cái trán thật vất vả mới cầm được máu lại bắt đầu chảy máu ra, dáng vẻ kia thật sự là vừa bẩn vừa đáng thương.
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ thở dài, đưa bình nước trong tay cho hắn.
"?" Vẻ mặt Soả Tử nhìn Bạch Quân Quân vô cùng nghi ngờ.
"Bình nước này cho ngươi." Bạch Quân Quân tự nhiên nói.
Bên trong là nửa bình nước cỏ cây ở bên dưới vách đá vạn trượng.
"Hở?" Vẻ mặt Soả Tử nghi ngờ.
Nàng không những không nhận thịt quay, còn tặng quà cho mình?
Nhưng Soả Tử vấn rất vui vẻ nhận lấy bình nước.
Cũng không biết thứ nước bên trong quý giá, mà chỉ đơn thuần là cảm thấy tạo hình của bình nước này mới lạ thú vị.
Hắn chưa từng thấy bình nước nào dài như này, cái bình này thật sự rất lớn! Dáng vẻ kỳ lạ!
Soả Tử hí hoáy xung quanh cái bình, một lúc lâu sau mới học theo đại thúc què chân vặn cái nắp ra.
Kết quả trong bình của hắn không phải muối ăn màu trắng, mà chính là nước trong vắt ngọt ngào.
Thiếu niên ngốc nghếch thận trọng nhìn thứ đồ chơi lớn này, nhất thời không biết nên làm như thế nào.
Bạch Quân Quân nói: "Ngươi ăn nhiều thịt như vậy, uống nước giải khát."
Thiếu niên ngốc nghếch nghe thấy chỉ lệnh như vậy lập tức vui vẻ giơ bình nước lên, Bạch Quân Quân còn đang định dặn dò một tiếng thứ nước bên trong kiếm không dễ đừng lãng phí, kết quả lời còn chưa nói ra, thiếu niên ngốc nghếch đã uống hết cả bình.
"Uống ngon!" Thiếu niên ngốc nghếch hai mắt sáng lấp lánh vui vẻ.
Hôm nay với hắn mà nói thật đúng là đặc biệt, kết giao bạn mới, có thịt ăn còn có nước ngọt.
Sau khi ăn no uống say cảm giác cả người đều có sức lực, cổ cũng không hề đau đớn như thiêu như đốt.
Thiếu niên ngốc nghếch sờ lên cái bọc mủ lớn trên cổ, có chút ngạc nhiên.
Bạch Quân Quân hiếm khi động lòng trắc ẩn, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Soả Tử, nàng cũng lộ ra một nụ cười tự nhiên.
Nụ cười này đúng lúc bị Lý Văn Li bắt gặp, hắn thoáng sững sờ.
Cho dù Bạch Quân Quân là mỹ nhân có tiếng, nhưng vẻ đẹp bên ngoài chưa đến mức hấp dẫn hắn, điều khiến hắn bất ngờ chính là tâm hồn của Bạch Quân Quân dịu dàng và có ý tốt.
Đội trưởng của Gấu Trắng... Thật sự đúng là tiểu thiên sứ.
Lý Văn Li cũng bất giác nhếch miệng.
Suy cho cùng trên người nhiều bệnh tật, trong chốc lát Soả Tử đã buồn ngủ.
Đại thúc què chân thấy thế thì giục hắn trở về phòng ngủ.
Nhưng thiếu niên ngốc nghếch không nỡ đi, hắn sợ đây là giấc mộng, ngày hôm sau tỉnh lại đã không thấy tăm hơi của bằng hữu.
"Ngươi mà còn không đi ngủ bọn họ sẽ không gặp nữa." Đại thúc què chân đi ngược lại con đường cũ.
Soả Tử bị uy hiếp sững sờ, ôm bình nước đứng lên lập tức chạy không còn hình bóng.
Nhìn thấy Soả Tử hùng hổ chạy đi, tất cả mọi người yên lặng, xem ra đại thúc què chân đã dùng chiêu này để uy hiếp Soả Tử không ít.
Đại thúc què chân cười ha ha: "Soả Tử mặc dù ngốc nhưng bản tính thuần thiện, ở Tử Cốc vẫn có rất nhiều người thích."
"Hắn... vì sao lại biến thành như này?" Bạch Táp Táp hơi nghi ngờ một chút.
"Chuyện này thì không biết, có lẽ là trên chiến trường bị đập vào đầu. Có điều may mà có A Phi vất vả che chở, cho nên tiểu tử này mấy lần trải qua nguy hiểm đều nhặt về một cái mạng, ngưng chiến thì chúng ta bị vứt tới nơi này."
Nửa năm trước ba vị hoàng tử vội vàng ngưng chiến rất có ẩn tình, tiền tuyến ngưng chiến, những Xích lão như bọn họ cuối cùng cũng có cơ hội nghỉ xả hơi.