Lúc Tam hoàng tử kiểm kê tướng sĩ, thu hồi đám Xích lão già yếu tàn tật từ tiền tuyến về, A Phi và Soả Tử cũng ở trong đó, nhưng khi đó A Phi bị thương rất nặng, đến Tử Cốc chưa bao lâu thì chết.
Mặc dù mọi người không quen biết, nhưng sống sót trong cùng một chiến trường cũng coi như có số giao tình, cho nên nhìn thấy Soả Tử lẻ loi trơ trọi, mọi người có thể giúp đều sẽ giúp đỡ một ít.
Ăn thịt nướng xong, tất cả mọi người theo thứ tự về nhà ống nghỉ ngơi, đại thúc què chân cũng cầm một cái bình đầy muối ăn cảm tạ ngàn lần rồi rời đi.
Khách đã đi rồi, Bạch Quân Quân mới dập tắt đống lửa rồi lên trên lầu nghỉ ngơi.
Giường chiếu trên lầu được trải ra càng chú ý hơn so với nhà trên cây.
Được cơ quan ở nhà ống gợi ý, ở trên giường Bạch Quân Quân làm một tấm ván gỗ có thể di động, lúc ngủ thì kéo tấm ván gỗ xuống, là có thể chia giường thành hai nửa.
Nam nữ ngủ ở hai bên khác nhau miễn cưỡng coi như không chung chiếu.
Không phải lúc ngủ thì kéo tấm ván gỗ ở giữa lên trên trần nhà, gian phòng nhỏ hẹp sẽ trở nên rộng lớn hơn rất nhiều.
Mọi người không hề có ý kiến gì với thiết kế như vậy hơn nữa còn cảm thấy rất thú vị.
Vừa rồi Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ không nhịn được ở chỗ này chơi với tấm ngăn cả nửa ngày.
Mà bây giờ năm người trở lại giường chiếu bắt đầu bàn bạc kế hoạch ngày mai.
Đương nhiên, đối tượng tham gia hội nghị chủ yếu là Bạch Quân Quân và Lý Văn Li, Bạch Táp Táp làm tiểu quản gia vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe và nghiêm túc chấp hành, về phần Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ đã lăn vào xó để ngủ.
Có sách lược vẹn toàn trước khi rời đi, ắt phải dừng chân ở Tử Cốc.
Mà đã dừng chân ở Tử Cốc thì phải cải thiện điều kiện sinh hoạt ở nơi này.
Không nói đến cái khác, chỉ là trong hàng ngàn hàng vạn căn nhà ống này còn có thi thể không ở cùng được, sau khi thi thể bị phân huỷ sinh sôi rất nhiều vi khuẩn, người ở nơi này có nhiều vết thương bị thối rữa, chữa trị muộn lại còn ở cùng với thi thể, rất dễ dàng bị lây nhiễm vi khuẩn rồi chết.
Còn nữa chuyện vệ sinh ở nơi này cũng là một vấn đề lớn, nghe nói ở phía trước không xa có đầm nước, bọn họ đều tắm rửa uống nước ở nơi đó.
Nước uống và nước sinh hoạt dùng chung một chỗ, sẽ chỉ tăng tốc độ tử vong.
Mặc dù chuyện sống chết của người khác bọn họ không xen vào, nhưng ở trong môi trường lớn như này không sớm thì muộn cũng sẽ ảnh hưởng đến bọn họ.
Hơn nữa sau khi ở thành Phục Ba làm vòi tắm hoa sen, Bạch Quân Quân cảm thấy ở nơi này cũng cần làm mấy căn phòng như vậy.
Cho dù đại thúc què chân nói nơi này là địa ngục trần gian, nhưng ở trước địa ngục còn có hai chữ trần gian mà, đã ở nhân gian dĩ nhiên phải sống giống như con người.
Cho nên bắt đầu từ ngày mai, cải tạo Tử Cốc là chuyện bắt buộc phải làm.
Bạch Táp Táp nghiêm túc gật đầu: "Người khác ta mặc kệ, nhưng ta nhất định sẽ phối hợp với trưởng tỷ và Văn Li ca!"
Bạch Quân Quân buồn cười xoa đầu nàng: "Được, vậy mau ngủ đi. Ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm."
Lúc này Tiểu Vũ và Tiểu Sơn đã ngủ ngon lành từ lâu.
Hai người bọn họ chen vào góc để ngủ, Lý Văn Li chỉ có thể ngủ bên cạnh tấm ván gỗ.
Bạch Táp Táp cũng vô ý thức ngủ ở trong góc, Bạch Quân Quân đành phải ngủ ở bên cạnh tấm ván gỗ.
Giữa hai người chỉ cách một tấm ván gỗ rất mỏng, xoay người là hơi thở gần trong gang tấc, nhưng bọn họ chuyên tâm tu luyện, cũng không phát hiện ra giờ phút này gần cỡ nào, chỉ cần dỡ tấm vách ngăn xuống, hai người chính là ngủ cùng giường rồi.
...
Ngày hôm sau, thiếu niên ngốc nghếch mơ mơ màng màng thức dậy, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, nhưng hắn cũng không nói rõ được, dứt khoát mặc kệ lao đi một mạch.
Dù sao hiện tại trong đầu chỉ có một ý niệm, hắn phải mau mau đến xem các bằng hữu của hắn còn ở đó hay không, chứ đừng tỉnh lại khỏi giấc mộng thì bằng hữu cũng biến mất.
Nhà ống của Soả Tử gần với đại thúc què chân, lúc hắn đi ra vừa vặn gặp được đại thúc què chân.
Đại thúc què chân nhìn thấy thiếu niên sửng sốt một chút, một lúc lâu sau mới phản ứng được đây là ai, không nhịn được kéo hắn lại một cái.