"Ngươi... Ngươi..."
"?"
Thiếu niên ngốc nghếch mờ mịt nhìn sang đại thúc què chân, không hiểu vì sao ông ta lại có biểu hiện như vậy.
Đại thúc què chân cũng rất kích động lôi kéo thiếu niên nghiêm túc nhìn: "Trời... Trời ạ! Cổ của ngươi... biến mất rồi!"
Thiếu niên ngốc nghếch bất giác sờ lên cổ, cuối cùng cũng hiểu sự kỳ lạ lúc mình rời khỏi giường từ đâu mà đến.
Bình thường hắn rời giường chỉ cảm thấy cơ thể rất nặng, cổ đau, đầu óc cực kỳ mê man.
Nhưng hôm nay thức dậy lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, cơ thể không nặng, cổ đã hết đau, đầu óc cũng không mê man nữa.
Cái bọc mủ trên cổ to giống như cái đầu lúc nào cũng có thể vỡ ra cũng đã biến mất!
Mặc dù cổ còn hơi sưng một chút, nhưng so với trước kia thì tốt hơn nhiều, chí ít quay đầu không hề bị trở ngại.
Lúc thiếu niên ngốc nghếch còn đang ngạc nhiên nghi ngờ, đại thúc què chân lại tiếp tục lay đầu và bả vai của hắn, càng lay càng sợ giật mình.
"Ngươi... Vết thương trên đầu ngươi, còn có mụn ghẻ trên người tất cả đều khỏi rồi!"
"???"
Soả Tử lại mờ mịt lay chính mình, quả nhiên những vết mụn ngứa ngáy khó chịu trên người, chảy mủ lại còn thỉnh thoảng có dòi bọ đau nhức đều không thấy đâu nữa.
"Hở? Chuyện gì xảy ra?" Hắn hỏi kỳ lạ.
Vừa mới mở miệng chính mình lại sửng sốt, bình thường bởi vì cục mủ trên cổ đau nhức chèn ép khiến giọng của hắn khàn khàn khó nghe, nhưng bây giờ lại khôi phục bình thường.
"Gặp... Gặp quỷ!" Đại thúc què chân hết sức kinh hãi im lặng không nói nên lời.
Sự khiếp sợ của ông ta khiến cho những người xung quanh chú ý, trong chốc lát nơi này đã tụ tập một hàng ngũ lớn, mọi người vây quanh Soả Tử chỉ trong một đêm đã biến chuyển tốt giống như nhìn khỉ.
Đương nhiên, mọi người đánh chết cũng không nghĩ ra chuyện Soả Tử biến chuyển tốt có liên quan đến nước cây cỏ của Bạch Quân Quân.
Cho nên nhìn thấy Soả Tử biến chuyển tốt hơn chỉ sau một đêm, tất cả mọi người đều cảm thấy là dấu vết của thần linh.
Thế là máy hát không nhịn được mở ra.
"Lại nói, các ngươi có phát hiện ra hôm nay từ tay đến chân đều có sức lực hay không hả?"
"Hình như ta cũng có loại cảm giác này."
"Ôi, các ngươi có sức lực là do hôm qua ăn thịt đó!"
"Nói đến thịt... Có khi nào thật sự là do tác dụng của thịt chim này hay không?"
Mọi người dường như đã mở ra một cánh cửa mới, càng nói càng cảm thấy có khả năng.
Dù sao rất nhiều động vật đều có thể làm thuốc, ví dụ như máu ở quả tim hồ ly, con tê tê, sừng hươu, chân gấu, vân vân, con chim này nói không chừng cũng là một thứ dược liệu hiếm thấy nào đó.
Nếu không thì giải thích thế nào cho sự thay đổi trong phút chốc này của bọn họ?
Hơn nữa Soả Tử thay đổi nhiều nhất cũng là kẻ ăn nhiều nhất.
Lúc đó Soả Tử bị mọi người thảo luận đã mất hết kiên nhẫn.
Hắn mặc kệ vì sao lại tốt, hiện tại hắn muốn đi tìm tiểu đồng bọn rồi.
Nhưng mọi người đều không muốn thả hắn đi, vẫn tò mò nghiên cứu như cũ, Soả Tử cảm thấy đau khổ không thôi.
Đúng lúc Soả Tử sắp nổi giận chơi xấu chạy đi, chính chủ đã chậm rãi đến đây.
Lúc đó sáng sớm Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đã nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ bên ngoài, nhịn không được đi xuống nhìn tình hình.
Đã làm rõ chuyện gì xảy ra, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li liếc nhau, quyết định tương kế tựu kế.
Bọn họ chỉ cho là loại chim không biết lại có công dụng này, cũng sôi nổi bày tỏ ngủ một đêm, quả thực eo không đau chân không mỏi nữa, một hơi là có thể leo lên đỉnh núi, vân vân...
Mọi người càng chắc chắn hơn con chim ăn thịt người này chính là thịt thần tiên.
Thế là ánh mắt mọi người nhìn hai người bọn họ cũng dịu dàng thân mật hơn rồi.
Dù sao cũng là hai bạn nhỏ này săn được chim ăn thịt người, mới khiến cho bọn họ có cơ hội ăn thịt thần tiên.
Vốn dĩ đại thúc què chân muốn nhân lúc tất cả mọi người còn chưa ra ngoài làm việc thì phân phát muối ăn cho bọn họ, nhưng bây giờ bị chuyện của thiếu niên ngốc nghếch chuyển hướng, trò chuyện trong chốc lát đã đến giờ điểm danh.
Chuyện muối ăn chỉ có thể đợi đến buổi tối rồi lại nói.
Không có cách nào cả, nếu như bọn họ đến muộn, khẩu phần lương thực của một ngày cũng sẽ không có.