Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 305 - Chương 305. Sự Thay Đổi Doạ Chết Người

Chương 305. Sự thay đổi doạ chết người Chương 305. Sự thay đổi doạ chết người

"Cái này... Đây là?" Đại thúc bị bệnh bên trong nhà ống không dám ăn.

Đây là quả trứng kỳ quái đó!

"Trứng đại bàng." Bạch Táp Táp ngược lại là không nhìn ra đại thúc bị bệnh đang sợ hãi, chỉ vui vẻ giới thiệu.

"Trưởng tỷ của ta tìm ra được rất trân quý đó, đại thúc ngươi ăn vào thì sẽ khỏi bệnh." Bạch Táp Táp giống như thiên sứ nhỏ cứ lải nhải nói với vị đại thúc bị bệnh này.

Đại thúc bị bệnh cảm động sâu sắc, trong hốc mắt đã đầy lệ nóng.

Bạch Táp Táp lại vỗ vai của ông ta rồi nói: "Đại thúc, ngươi từ từ ăn, chúng ta còn phải đưa đến cho những vị đại thúc khác."

"Ách, được, tạ ơn cô nương." Đại thúc bị bệnh lau nước mắt đang đọng trên khoé.

Chờ bọn họ xuống lầu, lúc này mới chậm rãi bỏ trứng vào trong miệng.

Trong miệng là lòng trắng trứng mềm trơn, mùi thơm ngào ngạt của lòng trắng trứng dày đặc, tiếp đó là vị mặn lờ mờ tràn ngập vị giác.

Lại ăn một miếng thịt, mềm mặn thơm.

Hương vị của muối ăn này khiến lông tơ của ông ta thư giãn, toàn thân rung lên.

Chờ ông ta nuốt chửng ăn xong, mới phát hiện ra một dòng năng lượng không nói rõ được đang dần dần tản ra từ trong dạ dày, chạy khắp toàn thân, không ngừng trị khỏi ung nhọt trên người ông ta.

Trước đó cảm thấy như đèn cạn dầu, mà bây giờ lại có cảm giác như cây khô gặp mùa xuân.

Mười vị đại thúc ở lại nơi này đều có cảm nhận tương tự, sau khi bọn họ rất lâu rồi mới ăn uống no đủ thì rơi vào giấc ngủ mê man.

Về phần Bạch Táp Táp và Soả Tử đi đưa cơm thì nhanh chóng trở về bên hồ nước để hưởng thụ món ngon hấp muối thuộc về bọn họ.

Lúc này Lý Văn Li, Bạch Quân Quân và hai đứa nhỏ đã bắt đầu ăn rồi.

Cách hấp muối này làm dễ, hơn nữa lại ra được món ăn còn ngon hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ.

Mặc dù bỏ nhiều muối ăn, nhưng con chim đại bàng này lớn, trứng cũng lớn, cho nên ăn cũng không phải quá mặn.

Chờ các đại thúc ở nhà ống tan làm trở về thì thấy những người bạn đã mất đi năng lực hoạt động bệnh nguy kịch đang nói chuyện phiếm ở đình viện lớn ở nhà ống.

Bọn họ đã không còn sức đi ra ngoài nhiều ngày rồi, mắt thấy chỉ có một chút hơi tàn, nhưng bây giờ lại là lần đầu tiên tụ hội ở bên ngoài, hơn nữa nhìn dáng vẻ trung khí vẫn rất dồi dào.

Càng khiến người ta rất ngạc nhiên chính là, mấy người bạn kia nhìn thấy mọi người trở về thì vui vẻ đứng lên kêu gọi mọi người đến đầm nước.

"Ngươi... Các ngươi..."

Đại thúc một mắt vẻ mặt hết sức kinh hãi, sợ là một con mắt không thấy rõ.

Mà đại thúc cụt tay bên cạnh sờ lên ria mép nói thầm: "Đây không phải hồi quang phản chiếu đấy chứ."

Nghe đại thúc cụt tay nói, đại thúc một mắt lúc này mới xác định bản thân không nhìn lầm.

Không đợi bọn họ hỏi, mấy vị đại thúc khiến cho người ta ngạc nhiên đã cười nói: "Đừng lề mề nữa, cùng nhau đến hồ nước xem một chút đi."

Đại thúc què chân nghe vậy, trực giác bảo rằng mấy tiểu quỷ kia lại chơi đùa ra món đồ chơi gì rồi, nên đã dẫn đầu phía trước, những người khác thấy thế cũng mau chóng đuổi theo.

Hồ nước cách nhà ống không tính là xa, chỉ phiền là những người này vừa làm việc vất vả, trở về không thể nghỉ ngơi không nói, còn phải mệt nhọc đi đến hồ nước.

Nhưng khi bọn họ đi vào hồ nước lại sợ ngây người.

Chỉ thấy hồ nước ban đầu hoang vắng lại có thêm hai dãy nhà.

Trên đầu mấy dãy nhà này còn xây mấy cái lò đất, trên mỗi một cái lò đất còn có một cái nồi lớn bằng bùn đất.

Lúc này Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đang bận rộn với mấy cái nồi lớn này.

Soả Tử nhìn thấy lực lượng lớn đến không khỏi hưng phấn mà ngoắc tay với bọn họ.

Đương nhiên, lúc này Soả Tử cũng khiến cho mọi người cảm thấy bất ngờ.

Ngày thường bởi vì trên cổ Soả Tử có bọc mủ lại còn nhiệt tình ngốc nghếch, suốt ngày bị người trong quân doanh bắt nạt, ba ngày hai đầu đỏ lên thậm chí toàn thân lẫn với bùn là chuyện thường xảy ra.

Mà bây giờ, trên cổ thằng nhóc này cái bọc mủ lớn đã khỏi rồi, người cũng tắm rửa sạch sẽ, ngay cả tóc cũng buộc chỉnh tề ở sau lưng.

Bình Luận (0)
Comment