Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 306 - Chương 306. Đây Là Trần Gian Hưởng Thụ Gì Vậy?

Chương 306. Đây là trần gian hưởng thụ gì vậy? Chương 306. Đây là trần gian hưởng thụ gì vậy?

Dáng vẻ kia của Soả Tử cuối cùng cũng có một tia khí tức của thiếu niên anh tuấn rồi.

Chuyện này không phải khiến cho tất cả mọi người sợ ngây người à?

Nhóm đại thúc nhìn sang Soả Tử sáng bừng lên vẻ mặt giống như gặp quỷ, ngược lại Soả Tử không quan tâm vẻ bề ngoài của mình, chỉ vui vẻ lôi kéo đại thúc què chân đến phía trước: "Phòng tắm, tắm!"

"???" Đại thúc què chân mờ mịt.

Lúc đó Bạch Linh Vũ và Tiểu Sơn lập tức lạch bạch chạy tới nói: "Đại thúc què chân, chúng ta làm phòng tắm rửa, các ngươi làm việc vất vả, có thể xếp hàng đi tắm rửa trước, tắm xong là có thể ăn cơm rồi."

"???" Đại thúc què chân tiếp tục là vẻ mặt mờ mịt.

Cái này... Mới một ngày, làm sao lại sửa sang hết lại rồi.

"Phòng tắm rửa cái gì?"

Ngược lại là đại thúc cụt tay rất rộng lượng bước lên trước, nhìn thấy hai dãy nhà bằng gỗ.

Chỉ thấy những căn nhà gỗ này đều lắp thêm cửa, đẩy cửa ra đi vào, ước chừng là không gian cho một người có thể xoay người, ở trên đầu còn có một đồ vật giống như đài sen.

Một ống nước nối liền với đài sen này, không biết là dùng làm cái gì, mà ở trên vách tường có một cái nắm tay.

Là người nghiên cứu cơ quan đã lâu, đại thúc một tay vô thức bẻ cái tay nắm này ra, kết quả nước ấm không hề báo trước dội xuống đầu từ đài sen, doạ cho đại thúc cụt tay nhảy dựng lên.

Mọi người ở cửa ra vào cũng giật nảy mình.

Buổi sáng lúc nhìn thấy nhóm đại thúc vây quanh Soả Tử thảo luận, Bạch Quân Quân cũng cảm giác nhóm đại thúc này có chút tiềm chất nhiều chuyện.

Bây giờ thấy bọn họ vây quanh nhà tắm này không ngừng nghị luận thì càng chắc chắn.

Lúc này đại thúc cụt một tay qua cơn hoảng sợ, cũng không lo bị ướt tò mò nghiên cứu nguyên lý của cái vòi phun này.

Mọi người cũng giống như ông ta, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, sau khi tìm tòi nghiên cứu, cuối cùng đã tìm được chân tướng ở trong nồi hơi ở bên ngoài.

Ở đầu nguồn làm một cái thiết bị bơm nước, chỉ cần trong nồi không có nước, lắc cái tay nắm kia là có thể tự động bơm nước lên, nước rút lên đi qua nồi hơi làm nóng rồi lại đi qua ống nước chảy vào vòi phun.

Mở vòi nước là có thể dùng.

Thiết bị như vậy tất cả mọi người đều chưa từng nhìn thấy, tất cả đều vô cùng tò mò.

Nhất là đại thúc cụt một tay và đại thúc một mắt, ba con mắt của bọn họ đơn giản có thể dùng hai chữ "mê muội" để hình dung.

Trước mắt các đại thúc đều trầm mê thiết bị thần kỳ này, nhìn lên sắc trời càng ngày càng muộn, còn mê muội nữa thì không biết tới lúc nào mới có thể ăn cơm.

Bạch Linh Vũ và Tiểu Sơn vội vàng đưa nước xà phòng cho nhóm bọn họ, thúc giục những vị đại thúc đang bỏ lỡ thời gian nhanh đi tắm rửa.

Nhìn thấy đồ vật trong ống trúc, mọi người lại cảm khái không thôi.

Quả bồ hòn, bọn họ rất quen thuộc.

Dân chúng bình thường đều dùng cái này rửa mặt, vùng rừng tùng này quả thực cũng không ít.

Nhưng mọi người mỗi ngày đều sinh sống ở dưới bóng tối của cái chết, có thể ứng phó qua ngày là được, làm gì có ai rảnh rỗi mà nghĩ đến cuộc sống đẹp đẽ.

Cho nên mọi người cho dù rửa mặt cũng chỉ là ở trong dòng nước mát trong rửa một cái, cho dù bồ hòn có ở trước mắt cũng không có ai đi làm.

Nhưng mà mới một ngày, mấy đứa trẻ con này lại làm nhà tắm, còn làm nước xà phòng, thậm chí còn nói với bọn họ tắm rửa xong là có thể ăn cơm.

Khiến cho bọn họ quay lại quá khứ trong thoáng chốc, người trong nhà cũng nói với bọn họ như vậy.

Các đại thúc tức cảnh sinh tình, có người nhớ mẹ già, có người nhớ vợ, thậm chí còn có không ít người nhớ con cái.

Nhưng một trận chiến loạn khiến cho vợ con bọn họ ly tán, vợ con cha mẹ có còn ở trên nhân gian này hay không cũng không biết.

Không đợi các vị đại thúc cảm khái thêm, Bạch Linh Vũ và Tiểu Sơn vội vàng đẩy mấy vị đại thúc đi vào phòng tắm, còn lại thì sắp xếp bọn họ xếp hàng chờ bên ngoài.

"Các ngươi đừng thương tâm nữa, nhanh tắm rửa ăn cơm, phía sau còn có rất nhiều người xếp hàng đó."

Bình Luận (0)
Comment