Mọi người ngơ ngơ ngác ngác đã bị hai đứa nhỏ bốn tuổi sắp xếp.
Đại thúc què chân là nhóm đầu tiên đi vào tắm rửa.
Nhiều năm sinh sống cẩu thả khiến cho ông ta mặc kệ xuân hạ thu đông gì đó tắm rửa đều dùng nước lạnh, bây giờ ba năm qua đi lại lần nữa được tắm rửa trong nước nóng, chuyện này khiến cho toàn thân ông ta đều không được tự nhiên.
Nhất là chỗ cái chân tàn phế bị cắt kia, mơ hồ run lên.
Nhưng sau đó cũng quen thì chính là sự thoải mái rất lâu rồi chưa được hưởng thụ, xương cốt tứ chi của ông ta đều cảm nhận được, sự thoải mái trước nay chưa từng có.
Lúc chà vết bẩn, đại thúc què chân mở ống trúc ra, mùi hương xà phòng nhàn nhạt xộc vào mũi.
Cũng không biết nước xà phòng này chế tạo như thế nào, so với loại mà ông ta đã dùng, thì đậm đặc hơn nhiều, cũng trơn hơn nhiều.
Đại thúc què chân đổ nước xà phòng ra lòng bàn tay, xoa trong chốc lát bọt bong bóng mịn đã xuất hiện.
Ông ta bôi bọt xà phòng lên trên người, lớp bọt dày đặc trong chốc lát đã lấy đi hết lớp bùn đất trên người.
Mặc dù trên người ông ta cũng có thương tổn, nước xà phòng ngấm vào cũng rất đau, nhưng ông ta đã miễn dịch với đau đớn từ lâu, không đau ngược lại không quen.
Còn nữa dùng nước ấm dội lên, cảm giác thoải mái toàn thân đã lấn át cảm giác đau đớn, ông ta rất hưởng thụ.
Đại thúc què chân tắm rửa một lần như thế, thiếu chút nữa quên mất thời gian.
Nếu không phải người bên ngoài gõ cửa, đại thúc què chân cảm thấy còn có thể tiếp tục tắm rửa.
Chờ sau khi tắm rửa sạch sẽ, bộ quần áo bẩn kia chướng mắt vô cùng, cuối cùng đại thúc què chân quyết định giặt quần áo, rồi vắt đến khô một nửa mới mặc vào.
Nhưng đại thúc què chân rất cảm khái, cả thảy bọn họ hơn bảy trăm người, đều tắm rửa như thế thì cũng không biết phải trong vòng bao lâu mới có thể tắm xong.
Nhưng hiển nhiên lo lắng của ông ta là dư thừa.
Chờ đại thúc què chân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, bên ngoài đã chia một nhóm người đi ăn cơm.
Một đợt tắm rửa, từng đợt từng đợt ăn cơm, luân phiên như thế, tiết kiệm được thời gian rất lớn.
Đại thúc què chân thoáng sững sờ, lúc này mới chậm rãi chống nạng đi đến bên chiếc nồi lớn kia, vừa đi vừa quan sát, càng quan sát càng sợ giật mình.
Chỉ thấy mọi người nhận cơm vừa gặm bánh ngô vừa cắn thịt.
Hôm qua mọi người được chia thịt khoảng chừng bằng ba ngón tay, mà bây giờ mỗi người đều bê miếng thịt còn lớn hơn so với bàn tay.
Thịt này hình như thơm phức, tất cả mọi người không rảnh nói chuyện chỉ cúi đầu ăn đồ trong tay.
Mà Bạch Táp Táp ở bên cạnh cái nồi còn không ngừng nói với mọi người: "Ăn no rồi có thể tới đây lấy canh, còn có nước canh nha."
Đại thúc què chân nhìn cảnh tượng trước mắt, nước mắt hạnh phúc dường như sắp tràn ra khỏi viền mắt.
Ông ta thấy đây đâu phải là ở giữa địa ngục, đây rõ ràng là sạp hàng đồ ăn của trấn nhỏ ở quê nhà.
Mà Bạch Táp Táp gào to cũng khiến cho ông ta mơ về sạp hàng đồ ăn ở quê hương.
Đại thúc què chân nhìn cảnh trước mặt, trong lòng cuồn cuộn suy tư.
Một lúc sau, ông ta mới phát hiện Lý Văn Li trông coi cái nồi to nhất, trong nồi còn có một con chim đại bàng ăn thịt người chưa chia.
Ngoại trừ con chim còn nguyên vẹn này, còn có một con đã bị mọi người chia cắt gần hết.
Nghiễm nhiên, hôm nay bọn họ lại đi săn đại bàng ăn thịt người, hơn nữa còn săn được hai con.
Nhưng hai người này vẫn mặc áo bào màu xám như cũ, tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn như cũ, nguyên vẹn đến một chút ngoại thương cũng không có.
Trên mặt đại thúc què chân là sự kinh hãi đã có thể soạn ra một ca khúc rồi.
Bạch Quân Quân đang ăn thịt ở bên cạnh phát hiện đại thúc què chân đang ngẩn người, đành phải dừng đũa lại lễ phép chào hỏi với ông ta.
"Muốn tới sưởi ấm một chút không?"
Mặc dù tháng năm đã không còn lạnh nữa, nhưng mặc quần áo ẩm ướt, vẫn không thoải mái.
Đại thúc què chân nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Bạch Quân Quân, ông ta rất quen thuộc đi qua ngồi bên cạnh nàng.
Bạch Quân Quân bỏ bát của mình xuống, lấy Chu Quỷ ra đứng dậy gọt một miếng thịt chim đại bàng đưa cho đại thúc què chân.
"Nếm thử mùi vị hấp muối xem."