Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 313 - Chương 313. Sư Huynh Đệ

Chương 313. Sư huynh đệ Chương 313. Sư huynh đệ

“Người nhà họ Mặc, bề trên không làm tròn bổn phận vua ban, bề dưới không chịu khó làm ruộng.”

Đại thúc què chân nói mình không thạo, nhưng lại liến thoắng không ngừng nói về thư hương thế gia của mình.

“Nhưng mà đệ tử chân truyền của thế gia đã ẩn cư trong núi sâu không để ý đến việc trần nhiều năm, người đời từ lâu đã không tìm được tung tích của họ.”

“Tuy nói là như vậy nhưng hiện tại là loạn thế dù là gia tộc ẩn sĩ vẫn phải nhảy ra, không phải thúc cũng ra trận làm xích lão (1) đấy sao?”

(1) Ban đầu là tên gọi châm biếm dành cho lính trong quân đội triều nhà Minh

Dù Bạch Quân Quân không cố ý nói như vậy nhưng vẫn khiến đại thúc què chân thấy nghẹn lòng, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ nói : “Cũng đúng sư huynh đệ mấy người chúng ta quả thật bị tai bay vạ gió.”

“Sư huynh đệ?”

Bạch Quân Quân với Lý Văn Li ngạc nhiên.

Họ còn tưởng đâu đại thúc què chân chỉ có một mình thì ra người ta ở Tử Cốc này còn có thân hữu.

Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến hai người, không chờ họ hỏi ra miệng, dưới lầu đã truyền đến tiếng vang lạch cạch của thang máy, chỉ chốc lát sau đại thúc một tay với đại thúc chột mắt chậm rãi xuất hiện ở trước mặt.

Sự xuất hiện của hai người họ không trong dự kiến nhưng đúng với lẽ phải.

Dẫu sao hai ngày nay chỉ nhìn thấy họ Mạnh không rời Kiều, Kiều không rời Mạnh.

Với lại không phải đã nói đại thúc chột mắt với đại thúc một tay là vì cứu người kia nên mới biến thành như hiện tại sao.

Nói đúng ra, trước đó không có giao tình tính mạng thì quả thật không thể nào hi sinh một cánh tay và một con mắt cho đối phương.

Vốn dĩ họ cho rằng tất cả người ở đây đều đơn thuần chỉ là tình chiến hữu, nhưng bây giờ họ lại xem không hiểu.

Vậy ba người trước mặt rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Họ có thật sự đơn giản chỉ là đệ tử ngoại môn của Quỷ Cốc?

Lý Văn Li với Bạch Quân Quân đều ngây ra như phỗng.

“Cái lão què này còn tính lén thu đồ đệ hả, may mà chúng ta thạo tin, coi như vẫn đuổi kịp đến thời khắc mấu chốt đúng chứ?”

“Tiểu hồ ly, Quân Quân nha đầu, các ngươi có bái sư không?”

Hai người họ vừa thấy mặt đã chặn đầu hỏi tình hình, Bạch Quân Quân với Lý Văn Li há hốc miệng, không biết nên trả lời như thế nào.

Đại thúc què chân đỡ trán lắc đầu: “Ta bảo các ngươi đừng tạo thêm phiền phức mà không ai nghe, đã nói là ta không thu đồ đệ, mà các ngươi lại không tin.”

“Ngươi không thu đồ đệ vậy ngươi gọi hai đứa nó lên đây làm gì? Chẳng lẽ để kể chuyện hả?”

Hai người họ không hiểu.

Đại thúc què chân bất đắc dĩ nói rõ ngọn nguồn với họ.

“Vậy là ngươi muốn trao đổi kỹ thuật với tiểu huynh đệ hồ ly?”

“Đúng vậy.” Đại thúc què chân thản nhiên trả lời.

“Chúng ta đã học được cách làm muối, ta cũng muốn trao đổi với bọn họ.”

Một tay không khiêm nhường chút nào: “Hồ ly huynh đệ Quân Quân cô nương, nói thật với các ngươi ba sư huynh đệ chúng ta học không giống nhau, lão què học về chịu khó cày ruộng, chúng ta học về việc vua ban, chúng ta đáng giá hơn hắn.”

Nói bậy sư tổ thường nói cái gì: “Không ai giàu ba họ không ai khó ba đời, chịu khó cày cuốc mới là lẽ phải của thiên hạ.”

Mấy người họ tranh luận xem cuối cùng ai có học vấn cao hơn.

Bạch Quân Quân không hiểu bọn họ nói mô tê gì cả.

Nhưng nhìn dáng vẻ la hét ầm ĩ của ba người họ chắc là đại thúc què chân học một đạo, còn đại thúc một tay với chột mắt học một đạo khác.

Thảo nào hai người họ làm hàng xóm còn đại thúc què chân ở một mình, hóa ra giữa sư huynh đệ còn có cả sự coi thường nghề nghiệp của nhau.

Thấy nội dung tranh luận của họ ngày càng thâm sâu, Lý Văn Li bất đắc dĩ lên tiếng cắt ngang.

“Thực ra dù là việc vua giao hay là chịu khó cày cuốc, đối với chúng ta đều giống nhau, nếu các thầy không tiếc chỉ giáo thì chúng ta vô cùng mừng rỡ.”

Nghe Lý Văn Li nói xong ba người họ mới nhận ra rằng mình lại lâm vào cuộc tranh cãi ba bên.

Bình Luận (0)
Comment