Trước đây sư huynh đệ bọn họ thường xuyên vì thế mà tranh luận, sư huynh với sư muội thấy ồn ào nên đã đuổi họ xuống chân núi để họ tự tranh cãi với nhau. Từ khi bị cuốn vào chiến loạn đã lâu rồi họ chưa tranh luận vì học vấn của mình.
Mấy người họ nhìn lướt qua nhau, trong lúc hoảng hốt họ nhớ đến câu nói của Lý Văn Li “Tuy đang ở địa ngục nhưng hãy hướng mắt lên trần gian.
Đầu óc họ trở nên thông suốt.
“Có lẽ ông trời khiến sư huynh đệ mấy người chúng ta lưu lạc ở đây, chính là để quen biết với các ngươi, sư phụ thường nói Đạo gia phải tạo vạn lợi cho dân trừ vạn hại cho dân. Bây giờ loạn thế vạn hại cho dân chính là chiến loạn mà sư huynh đệ ta lại bị kìm kẹp, e rằng không có cơ hội để trừ vạn hại cho dân, giờ đây chỉ có thể truyền y bát lại cho hai người, không cầu hai người giúp Mặc gia hoàn thành sứ mệnh, chỉ cầu để chịu khó cày cấy được kéo dài là đủ.”
Đại thúc què chân nói ra lời từ đáy lòng, chờ ông ta nói xong chột mắt với một tay cũng nhìn họ: “Sư huynh đã tín nhiệm hai người mà truyền thừa thứ quan trọng của sư môn, vậy việc vua giao cũng như thế.”
Bạch Quân Quân với Lý Văn Li không thể nào ngờ được chỉ là một phương pháp làm muối ăn lại có thể đổi được thứ to lớn đến vậy.
Nhưng nghe xong hồi lâu họ vẫn mơ hồ như cũ, không khỏi hỏi.
Thứ được gọi là việc vua giao với chịu khó cày cấy rốt cuộc là cái gì.
Việc vua giao tất nhiên là tạo nên thần binh lợi khí phụ tá quân vương thống trị thiên hạ, tuy nhiên thần binh lợi khí quá mức vi phạm Thiên Đạo nên không dễ làm ra, nếu không sẽ phạm vào lời răn dạy của Mặc gia.”
Thần binh lợi khí?
Hai người họ theo bản năng nhìn nhau một cái còn có thần binh lợi khí gì lợi hại hơn súng ống đạn dược? Địa thủy hỏa phong bọn họ đều điều khiển được, ở cổ đại có vũ khí lạnh gì lợi hại hơn như thế nữa ư? Chẳng lẽ còn có thể khiến cho họ khiếp sợ được à?”
Nhưng chung quy hai người họ vẫn là sơ ý.
Khi chột mắt với một tay nói cho họ về các loại vũ khí gần như bán tự động xe bắn nỏ, máy bắn tên vòng với xe đập thành, hai người họ phải kinh ngạc há hốc mồm.
Cái gọi là xe bắn nỏ giống như là cung nỏ trên tay Bạch Quân Quân, đó là một cung nỏ tự động nhưng sức mạnh của nó quá lớn.
Bởi vì nó giống như pháo đài có lỗ châu mai ở trên, có thể đồng thời bắn ra hàng trăm mũi tên nên nó là công cụ thủ thành lợi hại nhất.
Còn máy bắn tên vòng giống như là bản nâng cấp của xe bắn nỏ ngoại trừ bắn tên nỏ ra nó còn có thể xoay vòng tới góc một trăm hai mươi độ, có thể gọi là tháp bắn linh động.
Xe đập thành có cùng loại với xe tăng, chỉ là một thứ dùng để chiến đấu anh dũng trên chiến trường, một thứ là chuyên dùng để công phá cửa thành.
Những thứ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thất truyền theo sự biến mất của Mặc gia.
Dẫu đã thất truyền, Mặc gia vẫn là một nhánh độc nhất vô nhị trong Bách Gia Chư Tử, dù đến năm mạt thế thứ sáu trăm sáu mươi sáu, vẫn có nghe thấy được tên húy của ông trong những câu chuyện truyền miệng về tổ tiên loài người.
Bạch Quân Quân không ngờ được có ngày mình lại được gặp những tuyệt học thất truyền này, chỉ dùng từ kinh ngạc là không đủ để diễn tả.
Giờ phút này đây toàn thân nàng tràn ngập hưng phấn, mấy lão già này còn bảo mình là đệ tử ngoại môn gì chứ, mấy thứ này đệ tử ngoại môn có thể biết được hay sao?
“Ta không hiểu.”
So với Bạch Quân Quân đang phấn khích thì Lý Văn Li nghĩ còn nhiều hơn nữa, hắn trực tiếp đưa ra một nghi vấn.
“Nếu trên người có bảo vật khổng lồ, vậy thì sao sẽ khiến bản thân lưu lạc tới nông nỗi này?”
Bọn họ chỉ cần tiết lộ thân phận, đừng nói là tướng quân mà có khi tam hoàng tử còn sẽ mời họ lên cao ngồi làm quốc sư, chứ sao lại phải ở nơi tồi tàn này kéo dài hơi tàn.
Đại thúc chột mắt cười: “Ngươi có biết lời răn dạy của Mặc gia là gì không? Nếu Mặc gia cũng giống như những phái khác, chịu làm trâu làm chó cho hoàng quyền thì sao lại phải lánh đời.”
Họ không vì phú quý hoàng quyền, chỉ chịu ra mặt vì bá tánh.
Các đệ tử cũng như thế.