Nói đến việc gặp gỡ mấy người kia, ban đầu bọn họ là vì thuyết phục quan phủ đừng bắt lính cực đoan nên mới ra mặt, dù sao chiến tranh còn chưa tới đã khiến bách tính vợ con ly tán thậm chí âm dương cách biệt, như này sẽ chỉ hoàn toàn phản tác dụng.
Nhà cũng chẳng còn binh lính làm gì có tâm tư đi bảo vệ đất nước?
Hơn nữa tự nguyện là điều kiện tiên quyết, tất cả sự uy hiếp đều không thích hợp.
Nhưng bọn họ còn chưa nói hết, quan phủ cũng đã bắt bọn họ làm tráng đinh.
Dù sao tư tưởng Mặc gia chủ trương chính là thành thật chất phác, tất cả mọi người trong núi ngoại trừ phải học đạo của chính mình, còn phải gánh vác các loại công việc làm ruộng nuôi tằm, bọn họ đều giống như lão nông dân, ngăm đen lại giản dị.
Quan phủ sao có thể nghĩ đến bọn họ là một môn phái ẩn thế, đưa tới cửa, áp giải toàn bộ lên trước tiền tuyền làm Xích lão.
Về sau, mấy người sư huynh đệ này nhìn thấy Xích lão gặp đủ loại khó khăn, nghĩ thầm dù sao số mệnh của sư môn là cứu bách tính khỏi nước sôi lửa bỏng, bây giờ Xích lão không phải là đám người đang ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng nhất hay sao?
Cho nên bọn họ không phản kháng, ngoan ngoãn tới nơi này.
Nhưng dù bọn họ đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ nhưng vẫn không nghĩ tới chiến trường tàn khốc như thế.
Nhóm Xích lão này căn bản không có một bữa đồ ăn ngon, cũng không có một món vũ khí tiện lợi, giày cỏ trên chân rách nát, không ít người chỉ có thể vứt bỏ đi chân trần trên chiến trường.
Tác dụng của bọn họ chỉ có một: Là một lá chắn, một bức tường bằng thịt, không ngừng đẩy gần về phía trước, nếu như chần chừ cây giáo của binh lính sau lưng sẽ nhắm ngay vào chính mình.
Tiến lên phía trước là đao thương của địch, phía sau lại là cây giáo của người một nhà, bọn họ bị kẹp ở giữa chín phần chết một phần sống.
Cứ như vậy, ba sư huynh đệ ở đây làm Xích lão ba năm, năm vạn người chỉ còn hơn bảy trăm người, cũng đều thành già yếu tàn tật.
May mắn nửa năm trước, ba vị hoàng tử đã ký thoả thuận ngừng chiến, bằng không vài trăm người cuối cùng bọn họ này cũng sẽ hoàn toàn biến mất trên thế gian.
Chính là trải qua chuyện này, bọn họ rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao Tổ Sư Gia không thích chiến tranh như thế mà chủ trương không chiến tranh.
Cho nên bọn họ càng không có khả năng tìm Tam hoàng tử vào lúc này, dùng tài năng của bọn họ đổi lấy cơ hội sống sót.
Dù sao, chuyện quân thượng biến mất đã lâu lại xuất hiện, sẽ chỉ khiến Tam hoàng tử không sợ hãi, lại chuẩn bị tác chiến với quy mô lớn.
Hắn, tuyệt không phải Thánh Nhân.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li nghe vậy, bội phục sát đất mấy vị đại thúc này.
Đây chính là chí hướng và ý chí cao xa của cổ nhân à?
Bản thân tình nguyện chết, cũng không thể quấy nước lên càng đục hơn.
Nhưng đã là như thế rồi, bọn họ càng không biết làm thế nào.
Sinh tử còn không thể uy hiếp mấy người kia giao trường học ra, hiện tại là chuyện gì khiến bọn họ thay đổi chủ ý?
Chẳng lẽ, kiếm sống so với quan chức có sức hấp dẫn hơn?
Hai đại thúc thâm tình liếc nhìn bọn họ một chút: "Đương nhiên là bởi vì các ngươi thuần thiện."
"???" Hai người nhìn nhau một cái, đều thấy được sự không thể tin nổi trong mắt đối phương.
Bọn họ... thuần thiện?
Không nói đến người ở thời mạt thế nghĩ như nào, chỉ sợ đại bàng ăn thịt người trên vách đá dựng đứng này cũng không ừ bừa với suy nghĩ của đám đại thúc này.
Vậy mà lúc này đại thúc rơi vào cảm xúc tự mình cảm động không kìm chế được.
"Các ngươi có thể để lại ý tốt đối với người gặp mặt một lần, càng có thể chăm sóc người yếu thế hơn có thừa, thậm chí vì người đang chán nản nỗ lực chữa trị thể xác và tinh thần cho bọn họ. Mặc kệ là nhìn từ phương diện nào, các ngươi đều cực kỳ phù hợp với dáng vẻ của Mặc gia."
"Thực sự không dám giấu giếm ngay từ hôm qua, ta đã có tâm tư muốn thu nhận các ngươi làm đồ đệ, lúc ấy người khác cũng không nghĩ như vậy, ta là người đầu tiên."
Đại thúc một mắt nhân cơ hội chào hàng chính mình.
Đại thúc què chân và đại thúc một tay nhịn không được trợn trắng mắt.
Nhưng phen này nói chuyện thẳng thắn, khiến cho đám Bạch Quân Quân có sự hiểu rõ về mấy vị đại thúc thần bí này.
Cứ như vậy lễ truyền thừa sắp đến hồi kết.