Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 321 - Chương 321. Sợ Chết Khiếp

Chương 321. Sợ chết khiếp Chương 321. Sợ chết khiếp

Vì thế toàn bộ nhóm người đều giơ vũ khí lên bày thế trận chờ quân địch.

Đại thúc què chân nhìn thấy bọn họ liều lĩnh xông lên giống như chuột hang thì không khỏi hét lớn: “Mau tìm chỗ trốn đi, đại bàng ăn thịt người này không phải là loài chim bình thường đâu.”

Nhưng ông ta vừa dứt lời, đại bàng ăn thịt người kia đã bay tới.

Đại bàng ăn thịt người nhìn thấy kẻ địch, từ trước đến nay không cần suy nghĩ mà tấn công ngay.

Chúng nó nhanh chóng sà xuống như mũi tên, hoặc giơ móng vuốt cào hoặc là dùng miệng mổ, những người đó lập tức giống như những cây củ cải lớn đứng đó, đại bàng ăn thịt người bắt người nào chuẩn người đó.

Những binh lính bị bắt được gắng sức vung kiếm nhưng lớp lông đuôi của đại bàng ăn thịt người vô cùng cứng rắn, binh lính chưa thể làm tổn hại gì được lớp lông của nó thì đã bị bắt mất.

Đại bàng ăn thịt người này có một đặc tính, lúc không sốt ruột nó thích tha thức ăn quay về tổ chim từ từ ăn, lúc sốt ruột thì sẽ nuốt thức ăn vào bụng trước, trở lại sào huyệt rồi mới lại phun ra, chậm rãi nhai.

Còn về chuyện sốt ruột hay không sốt ruột, chủ yếu được quyết định bởi việc có bao nhiêu thức ăn.

Ở trong mắt chúng nó, chỉ cần chúng nó chậm một bước thôi thì cả đám đông hơn hai trăm con sâu này sẽ chạy về trong nhà ống, cho nên không thể từ từ được.

Vì thế những con đại bàng ăn thịt người đó không còn khách khí nữa, dùng chân đạp mấy người xuống đất, sau đó miệng lại mổ vào những người đó một cách thô bạo.

Mạnh Nghĩa và Bách phu trưởng nhìn thấy tình hình của trận chiến, đã sớm sợ tới mức trốn đến phía sau đại thụ.

“Mấy con… mấy con đại bàng ăn thịt người đó lớn như vậy sao?”

Tuy rằng bọn họ vẫn biết bên này có đại bàng ăn thịt người nhưng những người từng thấy đều đã chết, những người còn sống thì chưa ai thấy cả.

Bây giờ chính mắt nhìn thấy, khuôn mặt không khỏi lộ vẻ lúng túng, sao người bình thường có thể chống lại quái vật bậc này được.

Nhưng nhìn thấy những binh lính tinh nhuệ của mình đang bị tổn hại, hắn lại không cam lòng.

Dù sao đối với hắn chuyện này chính là tai bay vạ gió, nếu không phải Bách phu trưởng kia châm ngòi thổi gió thì sao hắn lại có thể đi đến chỗ này được?

Mạnh Nghĩa hung tợn quay đầu tìm Bách phu trưởng, lúc này Bách phu trưởng kia đã lặng lẽ chạy về phía sau từ lâu.

“Ngươi đi đâu?” Vẻ mặt Mạnh Nghĩa đen thui.

Bách phu trưởng lâm trận bỏ chạy bị Mạnh Nghĩa phát hiện, dứt khoát không che giấu nữa, ông ta càng chạy trốn nhanh hơn, vừa chạy vừa nói: “Bây giờ ta trở về đi tìm cứu binh, Mạnh giám quân, ngài hãy chống đỡ chờ ta trở lại.”

Có thể không biết xấu hổ đến mức này cũng thật sự khiến tam quan của những người có mặt ở đây phải thay đổi, thấy Bách phu trưởng kia chạy trốn còn nhanh hơn so với thỏ, không ít người ở Tử Cốc đều nhổ một ngụm nước bọt về phía bóng dáng ông ta.

“Hạng tham sống sợ chết.”

Người què nhếch môi lộ ra một nụ cười châm chọc, tại Đông Quân còn rất nhiều người như vậy, kẻ nịnh nọt thì được thăng quan tiến chức, kẻ liều mạng nhưng không biết nịnh nọt thì không người nhặt xác.

“Bây giờ nên làm gì?”

Mạnh Nghĩa biết Bách phu trưởng không đáng tin cậy nhưng bây giờ không phải là lúc trị tội ông ta, tìm được đường sống mới là quan trọng nhất.

Hắn và binh lính của hắn đều không có kinh nghiệm đối phó với đại bàng ăn thịt người, cho nên chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người què mà thôi.

Người què nhìn thấy đại bàng ăn thịt người càng lúc càng tụ tập đông hơn ở phía trước, thoáng chốc không nói gì.

Lúc này bốn năm mươi con đại bàng ăn thịt người đều đang mổ xác chết của binh lính.

Chỉ trong chốc lát mà binh lính của Mạnh Nghĩa đã tổn hại hơn một nửa, hai trăm binh lính tinh nhuệ bây giờ chỉ còn không đến một trăm người, bọn họ đều chật vật trốn vào trong rừng cây.

Những binh lính kia, người nào người nấy đều run lẩy bẩy, hoảng hồn chưa thể bình tĩnh, ánh mắt lúc nhìn những con đại bàng ăn thịt người kia không hề có sát khí, tất cả đều không biết nên đối phó như thế nào.

Mạnh Nghĩa cực kỳ sốt ruột, binh lính mất đi ý chí chiến đấu thì chỉ còn một con đường chết mà thôi, cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì chắc chắn hắn cũng phải chết.

Mạnh Nghĩa lại nhìn về phía người què, chất vấn một lần nữa.

“Rốt cuộc thì có cách hay không có cách?”

“Không phải Mạnh giám quân rõ hơn chúng ta hay sao?”

Người què thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái: “Trong khoảng thời gian này chúng ta vẫn luôn là thịt cá trên thớt, không hề có sức phản kháng.”

Trong thoáng chốc Mạnh Nghĩa á khẩu.

Quả thật bọn họ cố ý bỏ mặc không quan tâm chuyện đại bàng ăn thịt người ở Tử Cốc.

Bình Luận (0)
Comment