Dù sao dã thú ác điểu cỡ đó trừ phi có người tài giỏi phi thường còn nếu không e rằng dù có tổn thất hơn một nửa lực lượng quân đội cũng không thể tiêu diệt được.
Mà trước mắt mặc dù đã đình chiến nhưng cũng không phải là lúc tiêu hao quân số một cách không cần thiết, cho nên chỉ có thể xoa dịu tình hình để làm cho những con đại bàng ăn thịt người này không bành trướng được ở đây nữa.
Nhưng mà chỉ trong thời gian nửa năm thôi mà những con đại bàng ăn thịt người này lại có vẻ như không thể khống chế được nữa, bao nhiêu tướng lĩnh như vậy cũng chưa gặp phải mà cứ phải là hắn gặp phải.
Thật sự là xui xẻo.
Khoảnh khắc này, Mạnh Nghĩa cũng không hy vọng xa vời bắt hết số đại bàng ăn thịt người đó trong một lần để tiện tranh công với bên trên, hắn chỉ cần có thể rời đi mà lông tóc không bị hao tổn gì là được.
Vì thế Mạnh Nghĩa đưa lệnh bài ra trước mặt bảy trăm người Xích lão: “Hôm nay, lúc này, ta xin thể, nếu chư vị có thể tiêu diệt đại bàng ăn thịt người, ta sẽ lập tức trình báo tướng quân luận công ban thưởng cho chư vị. Một đầu chim đại bàng được tính ngang với một đầu binh lính quân địch, có thể được xem là một quân công.”
“!” Hắn vừa nói xong mọi người thoáng chốc ngây ngẩn.
Quân công của Bạch Câu quốc chia làm mười lăm cấp, binh lính bình thường có thể lập quân công thăng quan tiến chức, nhưng mà những thứ đó đều là đãi ngộ mà binh lính được hưởng thụ, mà đối với Xích lão, cho dù giết chết, lấy đầu quân địch cũng không có quân công.
Bây giờ Mạnh Nghĩa lại nói xin quân công cho bọn họ.
Hắn còn chưa dứt lời nhưng khoảnh khắc này trên mặt mọi người đều ẩn chứa vẻ hờ hững, rõ ràng không tin hắn.
Trên khuôn mặt của Mạnh Nghĩa xuất hiện vẻ suy sụp: “Ông trời trên cao, mặt đất làm chứng, nếu Mạnh Nghĩa ta không thực hiện được những lời đã nói hôm nay thì ngày khác nhất định sẽ chết dưới gót sắt của kẻ địch.”
Lời thề kiểu này không thể nói là không độc, nhưng mà lúc này tất cả mọi người đều lười quan tâm đến hắn.
Hơn nữa không phải bọn họ không có đầu của đại bàng ăn thịt người, có mười cái đang được cất giấu trong nhà ống, nếu thật sự có thể đổi lấy quân công, bọn họ lấy số đó ra vàng thau lẫn lộn cũng không phải không được.
Nhưng mà Mạnh Nghĩa chỉ là một giám quân nho nhỏ, chờ hắn xin được quân công đem đến đây thì e rằng đến núi cũng mòn.
Vả lại bây giờ nhóm bọn họ cũng không rảnh suy nghĩ đến những quân công vô ích đó, bọn họ phải đi giúp đỡ nha đầu Quân Quân và tiểu tử Hồ Ly.
Cho nên không ai đáp lời cả nhưng đều nhắm cung nỏ về phía những con đại bàng ăn thịt người đó.
Mạnh Nghĩa nhìn thấy cuối cùng mọi người đã bị quân công làm dao động nên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, phát ám hiệu cho thân tín của mình.
Vì thế lúc bảy trăm người già yếu tiến lên phía trước, tất cả những binh lính binh lực dồi dào kia đều rút lui về phía sau.
Một tiểu đội của bọn họ tranh nhau chạy té khói trên con đường lúc đến, chỉ mong có thể trốn khỏi nơi này càng xa càng tốt.
Về phần cái gọi là quân công, Mạnh Nghĩa không ngại đi xin, hơn nữa hắn còn muốn thổi phồng trình độ nguy hiểm của chuyện này lên một cách trắng trợn, như vậy mới có thể làm nổi bật việc hắn thoát khỏi đây khó khăn như thế nào.
Còn chuyện những Xích lão kia có săn được đại bàng ăn thịt người hay không, hắn không thèm để ý.
Chỉ sợ tất cả những người có mặt ở đây hôm nay đều sẽ chết ở chỗ này, hắn phải nghĩ cách báo tin tức này cho cấp trên, để cấp trên bổ sung Xích lão mới đến đây.
Nếu không những con đại bàng ăn thịt người này sẽ nhanh chóng gieo rắc tai họa cho binh khí và lương thảo ở cách chỗ này không xa.
Mạnh Nghĩa chạy trốn cực kỳ nhanh, chỉ chốc lát sau đã đuổi kịp Bách phu trưởng đang chạy ở phía trước.
Bách phu trưởng kia nhìn thấy Mạnh Nghĩa đuổi đến, sợ tới mức chân nhũn ra, ngã sấp xuống, chờ đến lúc ông ta kích động đứng lên thì trên mặt lại hiện lên nụ cười chân thành.
“Mạnh giám quân, ta đã xem qua giúp ngài rồi, phía trước an toàn, có thể yên tâm mà đi.”
“Hừ.” Mạnh Nghĩa cũng không thèm nhìn tới ông ta, chạy thẳng lên phía trước.
Bách phu trưởng kia thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang muốn đứng lên tiếp tục chạy thì đột nhiên cổ chợt lạnh. Ông ta kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy lưỡi dao của một quân lính trong số đó dính máu.
Ông ta sờ soạng cổ của mình, bỗng nhiên phát hiện máu kia là của chính mình, mà lúc này ông ta mới muộn màng cảm giác được sự đau đớn truyền đến từ cổ, nhưng đã không còn cơ hội hét lên nữa.
Chỉ chốc lát sau Bách phu trường kia liền ngã vào bên trong vũng máu, cả người co rút rồi chậm rãi mất đi hơi thở của sinh mệnh.