Nhưng nhìn thấy những thi thể đại bàng ăn thịt người trên mặt đất, lông chim trên người chúng nó rõ ràng có dấu vết bị lửa cháy, mọi người lại hơi nghi ngờ một chút.
"Những vết cháy sém trên người đám đại bàng này..."
"Ách, chúng ta dùng hỏa tiễn để đánh lén, lúc ấy chúng nó đánh nhau loạn xạ khó tránh được ngộ thương." Lý Văn Li trả lời rất thản nhiên.
"Hoả tiễn... lấy ở đâu vậy?"
Mọi người lại cảm thấy kỳ quái, rõ ràng hai người này lúc ra ngoài hai tay đều trống trơn, làm sao chỉ trong thoáng chốc lại biến ra hoả tiễn.
Hơn nữa ngoại trừ trên người con vua đại bàng ăn thịt người kia có cắm cây thương, thậm chí quanh những con chim này đều không thấy mũi tên rơi.
"E hèm... Đây là tuyệt học trong nhà không thể truyền ra ngoài, không thể nói."
Lý Văn Li bí hiểm xua tay, trực tiếp lợi dụng việc người xưa bảo vệ quyền tài sản tri thức để từ chối, để mập mờ cho qua chuyện.
Quả nhiên, hắn nói như này, mọi người thức thời không hỏi tới nữa, dù sao loại truyền thừa sư môn này quả thực rất khó trông mong người ta nói ra.
Đại thúc què chân giải vậy: "Bây giờ không phải là lúc để thắc mắc chuyện này, nhân lúc những con đại bàng ăn thịt người kia bị doạ chạy, chúng ta mau kéo xác chúng về thôi."
"Đúng, việc này nên sớm không nên chậm trễ." Mọi người nhao nhao phụ họa.
Thế là những người đầy đủ chân tay bắt đầu hỗ trợ kéo đại bàng ăn thịt người, những người khác còn phái mấy người phụ trách cõng Bạch Quân Quân, Lý Văn Li không còn sức lực và Bạch Táp Táp đau chân về.
Mấy người đi trở về một lúc, là thấy thi thể của đám tinh binh hỗn độn, thậm chí có tướng sĩ chưa chết, nhưng vẫn ở trong vũng máu rên rỉ kêu thảm thiết bảo người qua đường nhanh cứu hắn.
Đại thúc què chân nhìn thoáng qua, ra hiệu cho một số người ở lại xem trong những người này còn có ai sống sót hay không, còn thở thì mang về nhà ống.
"Đây là có chuyện gì?" Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đều mờ mịt.
Lúc Mạnh Nghĩa tới hai người không ở đây, cũng không biết hậu phương đã xảy ra chuyện gì.
Đại thúc què chân kể lại tất cả những chuyện vừa xảy ra, Bạch Quân Quân nghe xong nhìn chằm chằm tám con đại bàng ăn thịt người sau lưng như có điều gì suy nghĩ.
"Nếu ta nhớ không lầm, bên trong nhà ống vẫn còn một ít xương của đại bàng ăn thịt người?"
"Đúng." Đại thúc què chân gật đầu.
Bởi vì dùng móng vuốt và xương của đại bàng ăn thịt người rất sắc, mọi người luôn nghĩ có lẽ còn có thể có chỗ cần, nên đã giữ lại.
"Vậy thay đổi sáng mai cầm những xương cốt tranh công này tới, ta ngược lại thật ra muốn xem Mạnh Nghĩa có biết ngại mà trở mặt không nhận hay không?"
Bạch Quân Quân nghiến răng nói.
Giám quân gì đó này thật sự là đủ ích kỷ, vậy mà bỏ lại đám già yếu tàn tật tự mình chạy trốn.
Nếu không phải phía trước có bọn họ ngăn đón, hắn cho là có thể chạy được bao xa.
Nhìn thái độ Bạch Quân Quân phải lấy đi nửa chức quan từ chỗ Mạnh giám quân, Lý Văn Li bất đắc dĩ lắc đầu: "Nói thưởng công trạng là thưởng, ngươi coi hắn là Tam hoàng tử à?"
"Chính xác, lần này hắn trở về còn không biết phải giày vò bao lâu, theo ta thấy ba ngày sau mình lại mang đại bàng ăn thịt người đến, dù sao có hắn cũng không tiện sắp xếp."
Đại thúc què chân nói xong cũng thoải mái, nhưng từ trong giọng nói có thể cảm nhận được ông ta cũng không ôm hi vọng.
Tâm tư Lý Văn Li xoay chuyển trăm vòng cuối cùng lại không nói gì.
Cứ như vậy, mọi người về tới nhà ống, Soả Tử ở nhà trông coi Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ nhìn thấy mọi người từ xa xa trở về đều thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt chạy đến.
Bạch Linh Vũ kích động bổ nhào vào đầu gối của Bạch Quân Quân, lại lo lắng vội vàng hoảng sợ kéo Bạch Táp Táp.
Nhìn dáng vẻ này của hắn là bị doạ quá sức rồi.
Tiểu Sơn cũng tủi thân đi sang muốn ôm.
Bạch Quân Quân không khéo để ứng đối lại loại tình cảm buồn nôn này, nhưng nhìn những đứa trẻ ôm nhau thành một đoàn khóc lóc, trong lòng nàng cũng có chút chua xót, yên lặng xoay người xoa đầu bọn nó trấn an.