Da cá côn này chà giặt sạch giũ vài cái là gần như khô rồi, mặc lên người dùng nhiệt độ cơ thể để làm nóng là lập tức khô ráo.
Màu sắc như sương trắng tăng thêm chút hồng phấn khi khô ráo, màu xám phối hồng này không khỏi có chút cao cấp.
Bạch Quân Quân không biết nên nói cái gì cho phải.
Quả thật, đẹp mắt thì đẹp mắt, nhưng ở trong đám hán tử Xích lão lại có một nữ tử áo xám hồng, đây không phải chói mắt thì là gì?
Toàn thân Bạch Quân Quân cũng không tốt rồi.
Nhưng nàng chưa phải thảm nhất, lúc đó Lý Văn Li ở trong phòng tắm giặt quần áo hoàn toàn trợn tròn mắt.
"Đây là cái quỷ gì vậy?"
Bạch Quân Quân cố ý muốn nhìn một chút phải chăng quần áo của Lý Văn Li bình thường, cho nên không đi xa chỉ theo Bạch Táp Táp ngồi một chỗ chờ hắn đi ra.
Trong chốc lát, Lý Văn Li hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
Màu sắc da cá côn của hắn đậm hơn so với nàng, là màu xám phối với màu đỏ sậm, màu đỏ sậm này khiến cho sắc mặt tái nhợt của hắn hơi thay đổi, hơi có chút cảm giác như thiếu niên tiên y nộ mã. (tiên y nộ mã: tiên nhân cưỡi ngựa)
Nhưng đối với đám con dòng cháu giống mà nói thì màu sắc này có lẽ là đẹp, nhưng đối với Lý Văn Li thì lại không phải là chuyện tốt gì.
Hắn đường đường là lão đại căn cứ H, nổi tiếng là đàn ông, kết quả đi tới nơi cổ đại bỏ đi này lại mặc màu phấn hồng xinh đẹp.
Cái quỷ gì chứ!
"Ha." Bạch Quân Quân hiếm khi lộ ra nụ cười, biết y phục của tên này cũng bị nhuộm màu nàng yên tâm rồi.
Nếu như chỉ có một mình nàng bị như vậy, nàng sẽ buồn bực.
Nhưng Bạch Táp Táp không biết nguyên lý của da cá côn này, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ nhìn sang hai người bọn họ, cái này... hai người này... giặt quần áo quá giả rồi.
Hay là... để nàng làm?
Nhưng... nhưng màu nhũ đỏ bạc trên người trưởng tỷ và màu son môi trên người Văn Li ca thật sự quá đẹp.
Nhũ đỏ bạc và màu son môi, cho dù là phường vải của quý tộc cũng là màu sắc không thường thấy đâu.
Lúc đó trong đình viện ở nhà ống, mọi người đang kiểm kê đại bàng ăn thịt người và thương binh.
Nhìn thấy hai tài tử giai nhân phấn hồng xinh tươi đi tới, đầu tiên là mọi người sững sờ, một lúc lâu sau mới phản ứng được là Lý Văn Li và Bạch Quân Quân.
Nhưng mà bọn họ có quần áo mới từ lúc nào?
Tất cả mọi người ở trong tối đánh giá quần áo, chỉ có đại thúc một tay nhanh mồm nhanh miệng hỏi: "Các ngươi còn có hành lý à? Nhưng màu sắc này rất đẹp như thể sắp đi xem hội đèn lồng vậy."
"..." Bạch Quân Quân.
"..." Lý Văn Li.
Hai người thật sự là có nỗi khổ không thể nói ra.
Liếc nhìn màu sắc như thiếu nữ của đối phương, lại yên lặng chuyển ánh mắt, không nhìn nữa.
Lúc này đại thúc què chân đang kiểm kê vật tư và người thương vong.
Mạnh Nghĩa dẫn tới 200 tinh binh để lại 128 người, trong đó 29 người còn hơi thở, còn lại đã bị rỉa không toàn thây, mọi người chỉ có thể chôn những thi thể này vào nghĩa địa.
Về phần tinh binh bị thương, bọn họ hoặc mất cánh tay hoặc mất chân, thậm chí bụng bị thương đầu rơi máu chảy, nói tóm lại tất cả đều là trọng thương.
Cho dù đưa đến quân y, cuối cùng cũng là số phận được đưa tới Tử Cốc, dù sao trên chiến trường không có khả năng nuôi phế nhân.
Nhưng cho dù là như vậy, đại thúc què chân vẫn quyết định đưa người trở về như cũ.
Dù sao nơi đó mới có thuốc và trị liệu tốt, hơn nữa những tinh binh này hoặc nhiều hoặc ít đều có công trạng trên người, bọn họ có lẽ bởi vì tàn tật mà có thể trở về nhà.
Ở nhà ống không có thuốc nên hồn, đại thúc què chân chỉ có thể bảo người kiếm than tro để tạm thời cầm máu cho bọn họ, rồi bảo cụt một tay dẫn người đưa bọn họ trở về.
Chờ sau khi những người này đi rồi, đại thúc què chân mới bắt đầu kiểm kê thi thể của đại bàng ăn thịt người.
Trước mắt tổng cộng có 8 con đại bàng ăn thịt người, cộng thêm mười sáu bộ xương đại bàng ăn thịt người ở trong nhà ống, tổng cộng có hai mươi bốn con.
Mọi người quyết định biến toàn bộ đám đại bàng ăn thịt người vừa chết thành thịt khô, chỉ cắt đầu đem về.