Quyết định xong xuôi, mọi người lập tức bắt đầu làm việc.
Mà Bạch Quân Quân và Lý Văn Li lại không cần đụng một ngón tay vào việc này, hai người chỉ có thể ngồi xổm một bên xem náo nhiệt.
Mãi cho đến lúc đêm xuống, đại thúc một tay mới trở về với vẻ phong trần mệt mỏi.
Người què hỏi ông ta tình hình phía trước như thế nào.
Đại thúc một tay chỉ lắc đầu nói: “Chúng ta đi ra ngoài không xa thì nhìn thấy thi thể của Bách phu trưởng, phỏng chừng là bị Mạnh Nghĩa giết. Nhưng mà đi đến chỗ binh khí cũng không nhìn thấy binh mã của Mạnh Nghĩa, có thể đã chạy đi tìm Đại tướng quân suốt đêm rồi, không biết có tiếp viện hay không nhưng mà bây giờ chỗ binh khí cực kỳ yên ắng.”
Đại thúc một tay đặt người xuống xong, chỉ nói phải quay lại trợ giúp chiến đấu rồi rời đi luôn.
Lúc đó mọi người ở chỗ binh khí đều mang vẻ mặt lờ mờ.
Nhưng bọn họ tận mắt nhìn thấy Mạnh giám quân vội vàng đi về phía Tử Cốc kích động trở về, rồi sau đó lại ra roi thúc ngựa đi mất.
Còn về Bách phu trưởng đi cùng lại không hề trở về, mọi người cũng chẳng nghi ngờ gì cả.
Nghĩ thầm rằng dù sao Mạnh giám quân mang theo hai trăm binh lính tinh nhuệ qua đó, có lẽ đã để lại một nửa ở Tử Cốc, giao cho Bách phu trưởng giám sát còn hắn đi tìm Đại tướng quân bẩm báo.
Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra ở Tử Cốc mà làm cho Mạnh giám quân vội vàng như thế.
Nhưng mà một lúc lâu sau, người một tay lại dẫn người khiêng hai mươi mấy binh lính tinh nhuệ của Mạnh giám quân đến đây, những người này toàn thân đẫm máu, dáng vẻ hấp hối.
Tất cả mọi người sửng sốt.
Nhưng mà còn chưa kịp hỏi thì người một tay đã đặt người xuống rồi đi ngay, chỉ nói rằng Tử Cốc gặp phải chuyện vô cùng phiền toái, còn phải trợ giúp.
“???”
Chỗ binh khí đều là những thợ thủ công phụ trách chế tạo binh khí, bảo bọn họ động não còn được nhưng mà muốn chi viện thì trăm triệu lần không được. Bọn họ chỉ am hiểu chuyện hậu phương, cho nên nghe nói người một tay còn muốn trở về giúp đỡ người què, tất cả đều im như thóc, giả vờ như không hề nghe thấy.
Người một tay cũng không trông cậy vào sự giúp đỡ của bọn họ, nguy cơ của Tử Cốc đã được giải trừ từ lâu, ông ta nói như vậy cũng chỉ là để che giấu tai mắt của người khác mà thôi, cho nên chỉ nở một nụ cười châm chọc rồi rời đi.
Lúc đó những người kia còn than thở thái độ của người một tay quá tồi tệ, xứng đáng vùng vẫy ở tầng lớp thấp nhất.
Đương nhiên, người khác nói như thế nào người một tay không xen vào, ông ta chỉ kể mọi chuyện với người què mà thôi.
Lúc này mọi người mới yên tâm làm thịt khô.
Cách làm thịt khô của người xưa không có chút hàm lượng kỹ thuật nào cả, hong khô phơi nắng là xong, hương vị chắc chắn không ngon nhưng được cái no bụng hơn nữa còn có thể cung cấp sức lực, đối với bọn họ mà nói đó là thứ cực kỳ tốt.
Ngoài việc làm thịt khô ra, đại thúc què chân còn lợi dụng mỏ và móng vuốt của đại bàng ăn thịt người để làm ra rất nhiều cây đao lớn có lưỡi cong tựa như lưỡi liềm, những cây đao này vừa sắc bén lại vừa chắc chắn, kiếm sắt bình thường hoàn toàn không chém được.
Hơn nữa hai trăm binh lính tinh nhuệ của Mạnh Nghĩa làm rơi không ít đao và trường mâu, cho nên tất cả mọi người đều nhặt hết.
Đại thúc què chân có đao rồi, khó tránh khỏi việc nảy ra ý định chế tác mỏ đại bàng ăn thịt người.
Bạch Quân Quân không rõ lắm về cách chế biến thịt khô nhưng mà rất có kinh nghiệm đối với việc chế tác vũ khí.
Cho nên nàng gia nhập vào đội ngũ nghiên cứu của sư huynh đệ người què.
Đầu lâu và xương hông của đại bàng ăn thịt người rất lớn, vốn đại thúc què chân muốn dùng làm vũ khí, dù sao thứ mà Xích lão thiếu nhất chính là vũ khí.
Bọn họ ở trên chiến trường, phần lớn thời điểm đều chỉ có những trang bị tàn tạ nhất, có đôi khi thậm chí còn không có trang bị, cứ như vậy mà bị lùa ra tiền tuyến một cách vội vàng để vật lộn với kẻ địch.
Mặc dù chỉ được trang bị đồng nát sắt mục nhưng một khi chiến dịch chấm dứt, bọn họ vẫn là những người đầu tiên bị đoạt lại binh khí.
Cho nên một khi có điều kiện đại thúc què chân lập tức muốn làm ra một số vũ khí.
Nhưng Bạch Quân Quân lại không đồng ý lắm: “Vũ khí thúc làm ra sẽ chỉ để những binh lính kia đoạt đi, so với việc làm ra những vũ khí sáng chói bắt mắt, không bằng làm một số vũ khí không thể nhìn thấy.”
“Không thể nhìn thấy?” Mấy người tỏ vẻ lờ mờ, trong một chốc một lát không hiểu được đó là ý gì.