“Có thể làm một ít miếng bảo vệ ngực, áo lót chống đạn, chống kiếm, hoặc là miếng đệm đầu gối, bảo vệ khuỷu tay gì đấy.
Chỉ cần mặc nó ở trong y phục, lúc đánh giặc có thể làm giảm tỷ lệ tử vong, hơn nữa dùng nó để tấn công kẻ địch một cách đột ngột cũng không tồi chút nào.”
Lời này của Bạch Quân Quân khiến mọi người mở mang tầm nhìn.
Từ xưa đến nay không phải không có miếng bảo vệ ngực, áo giáp tơ vàng, nhưng mà những thứ đó đều được mặc ở bên ngoài, thật sự không nghĩ rằng còn có thể giấu ở bên trong.
Nói làm là làm, Bạch Quân Quân gia nhập đội ngũ thiết kế chiến bào, cũng chia sẻ với họ quan niệm về trang phục phòng hộ của đời sau.
Đại thúc què chân chưa bao giờ nghĩ những y phục đó còn có thể được thiết kế kiểu này, gì mà bọc cánh tay, bảo vệ khuỷu tay, đệm đầu gối, bọc chân, áo lót phòng hộ, càng nghe mọi người lại càng kích động.
Nhưng mà đến lúc vót xương mọi người lại lúng túng, tuy rằng đã đoạt được không ít vũ khí từ chỗ đám binh lính tinh nhuệ đó nhưng mà những cây đao đó dùng trên chiến trường còn được, dùng để vót xương cốt của đại bàng ăn thịt người thì lại hơi khó nhọc.
Đúng lúc bọn họ đang lúng túng, Bạch Quân Quân không nói hai lời lấy Chu Quỷ ra.
Con dao găm toàn thân bén ngót vẫn tỏa ra ánh sáng khiến người khác kinh ngạc trong căn phòng tối tăm như cũ.
Đại thúc què chân nhìn nàng với vẻ mặt khiếp sợ.
“Cho thúc mượn dùng.” Nói xong, Bạch Quân Quân đưa dao găm cho đại thúc què chân.
Đại thúc què chân nhận lấy với vẻ xúc động, lúc nhìn thấy chữ trên con dao găm kia thì nghẹn họng nhìn trân trối.
“Chu… Chu Quỷ???”
Nghe thấy tiếng hô hoảng sợ của đại thúc què chân, hai vị đại thúc một tay và chột mắt cũng chạy đến nhanh như sét đánh.
Mấy người nhìn đi nhìn lại con dao găm toàn thân bén ngót tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo này.
Chỉ thấy toàn thân nó tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, mỏng như cánh ve, dài chừng một thước, có thể cất vào trong ủng mà hoàn toàn không ai hay biết. Chỉ cần Chu Quỷ được lấy ra chắc chắn sẽ có tham quan ô lại đầu rơi xuống đất.
Suýt chút nữa tay của đại thúc què chân không cầm được con dao găm ngắn này, ông ta nhìn Bạch Quân Quân với vẻ mặt kinh ngạc.
Ngay từ đầu ông ta đã chú ý đến con dao găm này của Bạch Quân Quân, tuy rằng biết là một thanh kiếm tốt nhưng chưa từng nghĩ nó là một trong tứ đại danh kiếm của thượng cổ.
Nghĩ đến chuyện mấy ngày nay Bạch Quân Quân chẳng những dùng nó để chém gỗ, cắt thịt, thậm chí còn cho ông ta mượn để vót xương đại bàng ăn thịt người…
Nếu để cho người khác có được Chu Quỷ, chỉ sợ mỗi ngày đều cung phụng trong từ đường, hận không thể bảo vệ một cách tốt nhất, để làm vật gia truyền muôn đời mới tốt.
Mà Bạch Quân Quân thì hay rồi, dùng Chu Quỷ như dùng những con dao găm bình thường khác.
Nhớ đến đủ mọi chuyện, trong thoáng chốc đại thúc què chân cảm thấy lòng đau như cắt.
“?”Bạch Quân Quân nhìn mấy người đang hóa đá với vẻ mặt mê mang: “Có gì không đúng sao?”
“…” Mọi người.
Lý Văn Li phì cười một tiếng: “Mặc kệ là thần binh lợi khí gì, đã được làm ra thì mục đích cuối cùng cũng là để thuận tiện cho mọi người mà thôi, đại thúc đừng chấp nhất làm gì, cứ coi nó như một con dao găm bình thường mà dùng là được rồi.”
“…” Đại thúc què chân run rẩy, đây là việc ông ta muốn là được sao? Ông ta cũng muốn xem con dao găm này như một vật bình thường lắm chứ, nhưng mà không thể làm được.
Đây là Chu Quỷ đấy.
Là Chu Quỷ từng là vũ khí trên tay của lão tổ tông đấy.
“???” Bạch Quân Quân cũng không ngờ rằng Chu Quỷ này từng được lão tổ tông của bọn họ dùng.
Tứ đại danh kiếm này, theo truyền thuyết là thần binh lợi khí do thần tiên để lại, chúng được lưu truyền từ đời này sang đời khác ở mảnh đất này, dường như cũng không có gì kỳ lạ khi từng đến tay cự tử[1].
[1] Học phái Mặc gia tôn xưng người có đạo hạnh đáng làm bậc thầy là cự tử. Phiếm chỉ người có thành tựu ưu việt và ảnh hưởng to lớn hoặc nhân vật có uy quyền về một phương diện nào đó
“Nói đến đây, ta có thể hỏi cơ duyên Quân Quân cô nương có được Chu Quỷ không?”
Lúc này đại thúc què chân cũng không còn quan tâm nổi đến áo giáp phòng hộ gì nữa, trong mắt ông ta chỉ có Chu Quỷ này mà thôi.
Bạch Quân Quân nhức đầu nói: “Lúc chúng ta phiêu bạt ở bờ sông từng nhìn thấy một mỏ muối lớn, bên trong mỏ muối kia có một chiếc hộp chứa vật quý hiếm, trong hộp chính là con dao găm này.”
Lời nói của Bạch Quân Quân nửa thật nửa giả, nhưng đại thúc què chân lại tin tưởng, không hề nghi ngờ gì cả.