Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 335 - Chương 335. Cùng Nhau Thỉnh Cầu

Chương 335. Cùng nhau thỉnh cầu Chương 335. Cùng nhau thỉnh cầu

Dù sao vào ngày hôm đó mặc dù hắn nói quang minh chính đại đi tìm viện binh, nhưng trên thực tế hắn lại giống như Bách phu trưởng, chỉ muốn bảo toàn đường chạy trốn của mình mà thôi.

Việc này chắc hẳn trong lòng người què chân cũng biết rõ.

Nhưng biết thì biết, người què chân cũng phải hiểu cách xem xét thời thế.

Mặc dù toàn bộ Đông quân đều là của Thượng tướng quân, nhưng cường hào ác bá ở tuyến phòng thủ hậu phương là hắn Mạnh Nghĩa, nếu không vừa rồi người què chân cũng sẽ không nói chuyện với Thượng tướng quân như thế.

Nếu vừa rồi đã không vạch trần hiện tại lại đột nhiên gọi hắn dừng lại, còn không phải khiến hắn sinh nghi?

"Bách phu trưởng có điều gì muốn nói với bản giám quân?" Mạnh Nghĩa quan sát người què chân một chút, phòng bị mười phần.

"Ta nghĩ Mạnh giám quân hiểu lầm rồi, thảo dân chỉ muốn cảm tạ ngài." Người què chân không kiêu ngạo không tự ti trả lời.

"Cảm tạ?"

"Vâng, nếu không phải Mạnh giám quân thuyết phục Thượng tướng quân mời ngài ấy đến chỗ này, chỉ sợ chúng ta sẽ không có vận may như hôm nay, tất cả những thứ nhận được này đều là Mạnh giám quân ra sức thực hiện cho chúng ta, về sau tướng sĩ đi ra từ Tử Cốc nhất định sẽ theo Mạnh giám quân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cũng xin Mạnh giám quân đừng ghét bỏ, chiếu cố nhiều thêm một ít."

Người què chân quy hàng khiến Mạnh Nghĩa kinh ngạc, một lúc lâu sau mới điều chỉnh xong cảm xúc hỏi: "Ngươi không oán niệm ta?"

"Vì sao phải oán niệm?" Ánh mắt của người què chân thoáng mờ mịt.

Mạnh Nghĩa nhìn trong chốc lát, phát hiện ông ta không giống giả vờ giả vịt mới nói: "Dẫu sao ta dẫn cứu binh đến nhưng cũng trễ hai ngày, không phải ngày đầu tiên vội vàng trở về."

Người què chân chắp tay thành khẩn trả lời: "Mạnh giám quân nói quá lời rồi. Ở vào thời điểm này còn có thể mời được Thượng tướng quân tự mình về tuyến phòng thủ hậu phương đã khó chớ nói chi là Thượng tướng quân còn để lại nhiều binh mã như vậy, ta biết đây đều là sự nỗ lực của Mạnh giám quân, dĩ nhiên phải cảm tạ Mạnh giám quân."

Mạnh Nghĩa nghe xong lời này cuối cùng đã buông bỏ sự hoài nghi, chỉ gật đầu nói: "Đây đều là vận mệnh của các ngươi, về sau quản lý chỗ binh khí cho tốt, ra sức thực hiện sớm ngày từ người quản lý chuyển thành chính thức."

Mặc dù Mạnh Nghĩa cảm thấy khả năng người què chân chuyển chính thức có chút thấp, dù sao người què chân đã mất một cái chân, là không thể nào ở lâu trong quân doanh, nói không chừng qua một thời gian ngắn nữa Thượng tướng quân sẽ thật sự cho phép đám già yếu tàn tật này giải ngũ về quê.

Nhưng loại chuyện này vẫn chưa được định đoạt, hắn cũng không thể nói chắc chắn.

Nếu như người què chân đã cố ý kết thành đồng minh với hắn, vậy hắn cũng không cần thiết gây thù hằn.

Mạnh Nghĩa thuận theo bậc thang của người què chân khách khí nói chuyện với ông ta một phen, lại thay ông ta đánh tiếng với thợ và binh lính ở đây, ra hiệu cho bọn họ, cấp trên đã đồng ý cho người què chân tạm thay Bách phu trưởng.

Chờ giúp người què chân khống chế xong cục diện, lúc này Mạnh Nghĩa mới rời đi.

Người què chân đạt được mục đích mới khoan thai xoay người.

Lúc đó Bạch Quân Quân lại một lần nữa tận mắt nhìn thấy người què chân lấy lui làm tiến không khỏi yên lặng.

Nàng còn tưởng rằng đại thúc què chân này là một người trung thực thật thà không nghĩ tới biết chơi tâm kế đã vậy còn quá lợi hại.

Người ở nơi để binh khí này cực kỳ coi thường người ở Tử Cốc, cho dù cấp bậc của bọn họ đã được nâng lên, nhưng trong lòng những người đó khẳng định không lọt mắt, nói không chừng mệnh lệnh của người què chân bọn họ cũng không nghe.

Mà bây giờ, tình hình đã khác.

Có Mạnh Nghĩa đánh tiếng, mọi người tất nhiên là không dám trắng trợn bằng mặt không bằng lòng, công việc của người què chân đã được triển khai tốt đẹp.

Bạch Quân Quân lại một lần nữa thấy được chỗ lợi hại những mưu đồ của người xưa, không nghĩ tới ngay cả hậu phương quân nhu cũng là như vậy.

Ở thời mạt thế của bọn họ căn bản không tồn tại loại chuyện này, tất cả mọi người đều dựa vào giá trị vũ lực để nói chuyện, người nào không phục vậy thì đánh một trận, nhìn căn cứ H người ta mà xem, ngay cả quyền lãnh đạo cũng là đánh nhau để giành được, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà quanh quẩn lòng vòng cả ngày.

Nàng thở dài một hơi, cảm thấy cuộc sống như thế hơi mệt chút.

Lý Văn Li không thể nín được cười: "Biết vì sao chúng ta không làm nhiều thứ như vậy chưa?"

Bình Luận (0)
Comment