"Vì sao?" Bạch Quân Quân vô thức hỏi một câu.
"Bởi vì chúng ta ngoại trừ tính mạng thì không có gì cả, nhưng nơi này lại không giống như vậy, bọn họ có được quá nhiều thứ, cho nên phải liều mạng tính toán làm thế nào mới có lợi cho chính mình. Giống như ngươi, lúc chưa có không gian cái gì cũng không nghĩ, khi ta và ngươi cùng sở hữu một cái không gian, ngươi sẽ nghĩ đến làm thế nào mới có thể chiếm được càng nhiều chỗ."
"..." Bạch Quân Quân im lặng.
Nàng đã biết tên này sẽ không nói ra lời nào tốt đẹp cả, nàng bị ngu rồi mới nghiêm túc nghe tên này giải thích.
Bạch Quân Quân quay đầu không thèm phản ứng đến người nào đó nữa, Lý Văn Li lại cười xích lại gần: "Ta nói rất đúng mà, chẳng lẽ không phải như vậy?"
"Chắc chắn ngươi đã từng nghĩ như vậy, nên mới có thể suy đoán ta như thế." Bạch Quân Quân tức giận lườm hắn một cái.
Hồ ly vô tội nháy mắt: "Oan uổng, mặc dù chúng ta cùng sở hữu không gian, nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ cái không gian này chỉ thuộc về ta."
"Vậy thì không cần nghĩ nữa." Bạch Quân Quân chỉ một câu đã giận ngược lại hắn.
"Haizz, đội trưởng của Gấu Trắng hoàn toàn như trước đây ngang ngược tham lam." Lý Văn Li bất đắc dĩ: "Lại là ngươi hỏi ta, ta trả lời ngươi còn không cao hứng."
"Coi như ta ngu, hỏi nhầm người."
"Vậy không được, ngươi ngu mới hỏi ta, vậy chẳng phải nói ta cũng ngu à? Ta là người bày mưu tính kế thông minh nhất trên đời này đó."
"Ồ."
Đại thúc què chân quay người nhìn thấy chính là hình ảnh hai người liếc mắt đưa tình.
Những ngày này ở chung coi như ông ta đã nhìn ra, Táp Táp và Tiểu Vũ, Tiểu Sơn mới là đệ muội đường đường chính chính của Bạch Quân Quân, về phần Lý Văn Li, đoán chừng là thanh mai trúc mã hoặc thông gia từ bé của nha đầu Quân Quân.
Bọn họ nói dối xưng huynh muội chẳng qua là vì bảo vệ danh dự của cô nương mà thôi, dù sao một đại cô nương đi theo một tên tiểu tử trèo non lội suối chạy nạn, hơn nữa trên đường đi còn cùng ăn cùng ở, chuyện này mà truyền đi, chỉ sợ đời này đều chỉ có thể gả cho Lý Văn Li, thậm chí gả rồi sẽ còn bị nói là không đứng đắn.
Bọn họ giấu diếm cũng là đúng.
Nhưng hai người quả thực rất xứng đôi, tình cảm cũng rất tốt, khiến cho người khác nhìn chỉ cảm thấy quay lại thuở thiếu thời.
Đại thúc què chân cong môi, giả vờ không nhìn thấy hai người tương tác với nhau.
Chỉ nghiêm túc dặn dò mọi người siêng năng làm việc đừng như xe bị tuột xích.
Cứ như vậy, hai người ở lại chỗ để binh khí hai ngày.
Mặc dù Bạch Táp Táp rất muốn theo đến, nhưng trong nhà còn hai đệ đệ phải chăm sóc, hơn nữa tuổi tác của bọn họ thật sự quá nhỏ, Lý Văn Li và Bạch Quân Quân lẫn lộn trong đám Xích lão còn nghe được, nếu có một nha đầu tám tuổi đến, vậy thì quá chói mắt.
Cho nên bọn họ chỉ có thể ở lại nhà ống, từ sau ngày đại chiến đó, đã không còn thấy bóng dáng của đại bàng ăn thịt người, mọi người mới an tâm.
Đương nhiên, hai ngày này Bạch Quân Quân còn có một thu hoạch.
Bọn họ phát hiện ra bàn cát bố trí canh phòng ở chỗ để binh khí, nhìn vào mới biết, quả nhiên bọn họ ở chỗ trong cùng của chiến trường, những trại lính lốm đa lốm đốm rải rác ở vùng đất này, xung quanh cũng đào không ít chiến hào và cạm bẫy.
Cẩn thận đếm thì lực lượng phòng thủ và trại lính tổng cộng có 800 chỗ, nếu không đi theo tuyến đường được chỉ định, sẽ chỉ rơi vào cạm bẫy, nhưng nếu đi theo tuyến đường được chỉ định thì lại sẽ gặp phải tầng tầng lớp lớp trạm gác bố trí canh phòng.
Nói tóm lại, nhắm mắt đi bừa, tuyệt đối sẽ không ra khỏi khu vực này.
Bạch Quân Quân bảo Lý Văn Li lén sao chép phần bàn cát bố trí canh phòng này.
Có nó rồi, cơ hội rời đi sẽ ở trong tầm tay.
Nhưng, ngay khi hai người nhìn thấy ánh bình minh, đột nhiên ở phía trước có một nhóm binh lính lớn đến, muốn tu sửa lại tất cả binh khí ở đây rồi vận chuyển về tiền tuyến.
Ngay cả đại thúc què chân cũng nhận được mệnh lệnh phải đến chỗ binh khí ở tiền tuyến.
Trên mặt mọi người đều nghiêm nghị, rối rít nghe ngóng đám người xem đã xảy ra chuyện gì.
Người tới thở dài một hơi nói: "Chiến sự ở tiền tuyến căng thẳng rồi."