Bạch Quân Quân nghiêm túc đưa ra suy nghĩ của mình.
Lý Văn Li ngừng một chút mới nói: "Trên lý thuyết nói hai chúng ta đều có thể đi vào, thêm đám Táp Táp hình như cũng không quá đáng, nhưng... phải phát triển tính năng của không gian mới có thể thực hiện được, hiện tại... không được."
Bạch Quân Quân thở dài tiếc nuối.
Lý Văn Li chỉ cây cối quanh mình: "Không gian không vào được, nhưng có thể cân nhắc làm một cái xe, thả bọn nhỏ vào bên trong."
Bạch Quân Quân lườm hắn một cái: "Làm chiếc Jeep thì sao?"
Lý Văn Li cười gật đầu: "Về sau có cơ hội không phải không được, dạy cho người xưa một chút công nghệ cao cũng không tệ."
"..." Bạch Quân Quân im lặng.
Bên trong nhà ống ngoại trừ đám Bạch Táp Táp còn có một số người sức khoẻ yếu kém không tiện hành động đang ở đây để tĩnh dưỡng.
Cuộc sống ở nơi này thật vất vả mới bình tĩnh lại được, lại đột nhiên mang về tin tức quân đội tiến vào phải canh phòng nhổ trại bất cứ lúc nào, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Có người thậm chí không khống chế nổi cảm xúc, nước mắt dâng lên.
"Cuộc chiến này... Còn phải đánh tới khi nào?"
Bọn họ đã trả một cái giá quá lớn như cánh tay thắt lưng, kết quả là không nhận được thứ gì.
Bây giờ một trận chiến khác lại nổi lên, thật sự chẳng lẽ muốn khiến cho bọn họ bị nghiền thành tro chết không có chỗ chôn mới được sao?
Nhìn thấy những đại thúc già yếu tàn tật hoặc thiếu cánh tay cụt chân này đều đang lau nước mắt, Bạch Quân Quân không khỏi nhớ tới người ở mạt thế.
Bọn họ cũng giống vậy, bị mạt thế đẩy vào đường cùng, nơi nào cũng là giống loài biến dị, chỗ nào cũng là nguồn năng lượng khô kiệt, bọn họ làm cái gì dường như cũng đều là vô dụng.
Những tầng lớp binh lính dưới chót này thậm chí là cả dân chúng loạn lạc sau đó không có cách nào xoay chuyển tình thế, cũng không có cách nào ngăn cản chiến tranh giữa các đế vương, ngay cả cái mạng này cũng không phải là của mình, ngoại trừ tuyệt vọng bọn họ cái gì cũng không có.
Bạch Quân Quân thở dài một hơi nói: "Chúng ta không có cách nào quyết định sinh ra trong khốn khó hay sinh ra ở an vui, nhưng có thể cố gắng hết sức tới gần hi vọng. Ba năm cũng đã chịu đựng được rồi cùng lắm thì lại thêm ba năm nữa mà thôi, đối với đời người dài dằng dặc mà nói thì chẳng phải là chuyện gì. Chỉ cần nỗ lực là có hi vọng, cho dù đến cuối cùng vẫn không có cách nào thay đổi vận mệnh như cũ, vậy thì cứ ung dung mà chờ chết."
Thành viên bên trong căn cứ Gấu Trắng, có một tổ tiên làm phi công, nghe nói tiêu chuẩn năm đó của phi công chính là như vậy.
Nhưng nguyên văn đã không tìm được nữa, trải qua hơn sáu trăm năm biến đổi, để lại cho hậu nhân chỉ có đoạn này "Bất cứ chuyện gì cũng đừng xem thường từ bỏ, dù là kiên trì đến giây phút cuối cùng cũng phải nỗ lực, cứu vãn không được thì ung dung mà chờ chết".
Mặc dù chỉ là mấy câu rời rạc, nhưng Bạch Quân Quân nghe thấy rất xúc động, lập tức cũng âm thầm khắc ghi trong lòng, chưa từng nghĩ một ngày kia sẽ dùng tới một lần nữa.
Mà mọi người nghe nói như thế, quả thật đã từ từ bình phục tâm tình.
Đương nhiên, cho dù không bình phục thì cũng không có cách nào, trước mắt, bọn họ chỉ có thể chấp nhận.
Tất cả mọi người yên lặng lên lầu thu dọn đồ đạc.
Bạch Quân Quân cũng bảo Táp Táp đến từng căn nhà ống nhìn xem, sắp xếp tất cả hộ giáp hoặc vũ khí mà mọi người không mang theo rồi đến chỗ để binh khí giao cho bọn họ.
Bạch Táp Táp tuân lệnh nhanh chóng dẫn Tiểu Vũ và Tiểu Sơn đi chấp hành nhiệm vụ.
Bạch Quân Quân thì đến bên hồ nước, khống chế dị năng tháo phòng tắm.
Nhìn phòng tắm trong chốc lát đã bị tháo dỡ sạch sẽ, Bạch Quân Quân cũng rất tiếc.
Cũng không biết là vận rủi gì, nàng năm lần bảy lượt dựng phòng tắm, nhưng kỳ sử dụng vĩnh viễn không vượt quá được mười ngày là nhất định phải bị dỡ đi.
Nhà tắm ở dưới đáy vực sâu vạn trượng dùng chưa được mấy ngày đã bị ngâm nước, nhà tắm ở nơi này bây giờ cũng phải tự tay tháo đi.
Đương nhiên chủ yếu là do những công trình này quá nghịch thiên, ngộ nhỡ lúc nhổ trại, bị người của Mạnh Nghĩa hoặc Lưu Thượng đến nhìn thấy cũng không hay.