Chờ sau khi tháo những tấm ván gỗ này ra, Bạch Quân Quân lợi dụng đồ bỏ đi, dùng dị năng khống chế khuôn ván, điều chỉnh lại hình dáng của bọn nó lần nữa dán thành một khung xe đẩy.
Vừa định để chúng nó tự động lăn về, Lý Văn Li đã dẫn người ở nhà ống đến chi viện.
Nhìn thấy bốn năm chiếc xe đẩy này, Lý Văn Li không nói hai lời trực tiếp đẩy đi.
Lý Văn Li đã từng nhìn thấy những sự kiện lớn, đối với mấy chiếc xe này không có cảm giác gì mấy, nhưng người xưa đã từng dùng xe đẩy tay thì kinh ngạc hơn.
Dù sao hầu như mỗi nhà nông đều đã từng dùng xe đẩy, nhưng bọn họ chưa từng dùng một chiếc xe đẩy nào dùng ít sức mà lại thông thuận như thế, những chiếc xe này dường như biết tự lăn đi, chỉ cần đẩy nhẹ nhàng, nó đã có thể nhanh chóng hoạt động, không cần tốn nhiều sức.
Mọi người tất nhiên là không biết Bạch Quân Quân đã cải tiến cấu tạo và hoạt động của trục lăn bên trong xe đẩy, nhìn thì không có gì khác so với xe đẩy bình thường, thật ra tất cả đều đã được nhận kỹ thuật của hậu thế.
Nàng không biết chế tạo máy bay tàu thuỷ, nhưng súng ống, xe hơi không làm khó được nàng.
Cho nên, làm một cỗ xe đẩy thì càng không cần phải nói.
Vì để tranh thủ thời gian, hai người sắp xếp những người không tiện đi lại lên xe, sau đó đẩy bọn họ đi nhanh như bay.
Trong chốc lát mọi người đã rời khỏi Tử Cốc đã ở nửa năm nay.
...
Lại nói về đại thúc què cha, hắn ở chiến trường làm Xích lão ba năm, cho tới bây giờ đều là số phận bị coi làm khiên thịt, bây giờ lại tiến vào lều của chủ soái?
Bây giờ bởi vì tạm giữ chức Bách phu trưởng ở chỗ binh khí, nên ông ta cũng vào trong doanh trướng.
Doanh trướng ở nơi này mặc dù không phải đại trướng, nhưng cũng là doanh trướng của tướng quân, dưới cờ của hắn quản lý 36 giám quân, dưới cờ mỗi một giám quân hoặc có bộ binh, kỵ binh, nỏ doanh, hoặc có doanh trại hậu phương giống như Mạnh Nghĩa.
Mỗi một doanh trại lại có hơn trăm tên Bách phu trưởng.
Hầu như là cấp một cảnh báo chuẩn bị chiến đấu vừa kéo vang lên, tướng lĩnh các nhánh bắt đầu tập trung về nơi này.
Người què chân là người duy nhất chống nạng, ban đầu ánh mắt của mọi người nhìn ông ta là đùa cợt, khinh miệt. Nhưng bây giờ không còn nữa.
Nói ra, chuyện này còn phải nhờ vào 24 đầu chim đại bàng ăn thịt người đã săn được hai ngày trước.
Bây giờ Tử Cốc giết ngược lại đại bàng ăn thịt người, tất cả mọi người từ Xích lão chuyển thành binh lính, thậm chí có 24 người nhận được quân hàm công sĩ đã lan truyền trong Đông quân.
Cho nên mọi người đối với người thủ lĩnh của Tử Cốc này càng tò mò nhiều hơn, nhìn thấy ông ta chỉ là một lão già chống gậy thì càng thay đổi cách nhìn.
Lúc mọi người ở đây đang không ngừng dò xét người què chân như con khỉ thì cuối cùng tướng quân đã tới.
Tướng quân Lưu Bạch Anh là con trai của Lưu Thượng, cậu ruột của Tam hoàng tử.
Lưu Bạch Anh đang tuổi bốn mươi, hăng hái, mặc khôi giáp tướng quân giống như Chiến thần uy vũ.
Mọi người thấy hắn cùng nhau ôm quyền hành lễ.
"Mạt tướng tham kiến đại tướng quân!"
"Hôm nay triệu tập chư vị, chắc hẳn chư vị cũng biết lý do! Không sai thằng nhóc Vũ Văn Tuyển ở Bắc Địa lại hắt nước bẩn nói xấu chúng ta, hắn muốn dùng lý do này để cấu xé rách Đông Địa chúng ta, nuốt Đông Địa chúng ta vào trong bụng. Ta chỉ hỏi một câu, binh sĩ ở đây có chấp nhận hay không?"
"Không chấp nhận!" Mọi người đồng thanh trả lời khí thế vang dội.
"Phụ mẫu của các huynh đệ có chấp nhận hay không?"
"Không chấp nhận."
"Vợ con của các huynh đệ có chấp nhận hay không?"
"Không chấp nhận."
"Rất tốt! Tất cả mọi người đều có quyết tâm này bản tướng quân rất vui, chỉ là thằng nhóc Bắc Địa dám nghĩ đến Đông Địa của ta! Hôm nay Đông Địa chúng ta sẽ khiến cho bọn họ mở mắt một chút! Giờ Hợi, ba vạn binh mã cùng ta tiến đến Bích Lạc, giết thằng nhóc Bắc Địa, tế những vong hồn ở Đông Địa ta."
"Giết thằng nhóc Bắc Địa, tế vong hồn Đông Địa!"
"Giết thằng nhóc Bắc Địa, tế vong hồn Đông Địa!"
"Giết thằng nhóc Bắc Địa, tế vong hồn Đông Địa!"