Cho nên ông ta chỉ biết nửa tháng trước cầu Nam Bắc bị gãy, nhưng không biết đồng thời tại Bích Lạc còn xảy ra án mạng.
Nếu án mạng là thật, vậy chân tướng có phải Quân Quân nha đầu này vì tránh né tam hoàng tử mà bất hạnh rơi xuống nước rồi sau đó từ đường thủy lưu lạc đến Tử Cốc hay không?
Còn chuyện Tam hoàng tử phi lễ tài nữ bị người có dã tâm biết được, cho nên trực tiếp bị người ta lợi dụng?
Người què càng nghĩ càng phức tạp, lại cảm thấy càng ngày càng có lý.
Bây giờ ông ta thật sự hận không thể lập tức trở về hỏi rõ.
Trong lúc ông ta xuất thần, Lưu Bạch Anh vẫn đang phân công nhiệm vụ.
Đông Quân có ba trăm nghìn quân, bây giờ phải đưa một trăm nghìn đến Bích Lạc chi viện.
Từ nơi đây đến Bích Lạc mất khoảng tầm bảy ngày hành trình, bọn họ cần phải đuổi tới nơi trong vòng ba ngày, nếu không Bích Lạc thành sẽ khó mà giữ được.
Bích Lạc thành là pháo đài không phải nghi ngờ, nếu thật sự bị Cửu hoàng tử chiếm lấy, thì sau này quân của hắn sẽ cuồn cuộn không từ theo đường thủy di chuyển đến đây cứu người không bị cản trở.
Cho nên Lưu Bạch Anh phân phó đội binh khí với lương thực dẫn đầu xuất phát đến Bích Lạc, chuẩn bị tiếp viện ven đường cho bộ đội.
Lúc đó Mạnh Nghĩa lập tức đứng dậy nhận lệnh, Bách phu trưởng đội lương thảo bị điểm danh cũng đứng dậy chắp tay thi lễ theo, người què làm việc riêng không nghe thấy bị Mạnh Nghĩa đá một cái.
Bấy giờ ông ta mới như tỉnh dậy khỏi giấc mộng đứng dậy chắp tay thi lễ theo.
Sau khi nhận lệnh ba người lập tức rời đi, ra đến ngoài trướng Mạnh Nghĩa mới nói: “Ta sẽ phái hai nghìn lính tinh nhuệ đi theo các ngươi cùng áp giải quân lương với vũ khí, các ngươi cần phải cẩn thận làm tốt chuyện lần này.”
“Mạt tướng sẽ cố gắng làm hết sức, để không bôi nhọ sứ mệnh.” Bách phu trưởng đội lương thảo ôm quyền hứa hẹn.
Người què đại thúc cũng ôm quyền theo.
Bạch Quân Quân đang lo làm sao để đưa họ đi, bây giờ đã có đường bộ, nàng không phải lo lắng nữa.
Tất nhiên người què đại thúc không có lòng trung thành gì, cho đến bây giờ ông ta vẫn suy xét kế hoạch của mình.
Mạnh Nghĩa cho rằng người què chưa từng trải qua trường hợp này, dù sao trước kia ông ta chỉ là xích lão lá chắn thịt, bây giờ xoay người làm Bách phu trưởng, đi đâu cũng phải chống nạng, làm gì cũng là lần đầu, khó tránh khỏi xuất hiện trạng thái mất tập trung.
Mạnh Nghĩa chỉ vỗ vỗ bả vai của ông ta hỏi: “Ngươi có chịu nổi không?”
“Hả?” Người què ngạc nhiên, rồi sau đó gật đầu nói: “Vẫn ổn.”
“Nhất định không được làm mất dây chuyền.” Mạnh Nghĩa nghiêm túc nói: “Lương thảo với vũ khí là thứ quan trọng nhất trong chiến tranh, nếu làm mất dây chuyền thì đầu của ngươi của ta đều khó giữ.”
“Yên tâm, ta đã biết.” Người què đại thúc ngược lại còn vỗ vai Mạnh Nghĩa an ủi.
“...” Mạnh Nghĩa.
…
Nhưng người què lợi hại thật, tuy ông ta mất nửa cẳng chân, tuy nhiên rời khỏi chủ trướng xong ông ta chưa từng nhờ người giúp đỡ, tự mình lên ngựa rồi thúc ngựa rời đi.
Mạnh Nghĩa nhìn bóng lưng của người què cảm thấy kẻ này sâu không lường được, nghĩ vậy hắn không biết tại sao lúc trước ông ta ở đội xích lão làm gì vậy chứ?
Chẳng lẽ thật sự là Bá Lạc (1) tàn tật sao?
(1) Dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
Nếu như vậy, hắn không ngại để ông ta làm Bá Lạc của ông ta, chỉ cần ông ta có thể giúp hắn lập chiến công.
Lúc đó người què đại thúc không rảnh lo suy tính của Mạnh Nghĩa, ông ta vô cùng lo lắng thúc ngựa quay về đội binh khí.
Bấy giờ đội binh khí đã kiểm kê đóng gói xong hết tất cả mọi thứ, chờ đợi lệnh nhổ trại mọi lúc.
Ngay cả Bạch Quân Quân với Lý Văn Li cũng đã chuẩn bị xong, với lại không biết từ chỗ nào họ làm ra năm chiếc xe đẩy mới tinh, xe đẩy có mấy cái sọt đậy nắp kín.
Vì mấy người này là thân tín của người què đại thúc nên mọi người không dám bước đến xem thử trong sọt là gì.
Người khác không hiểu nhưng người què đại thúc lại hiểu rõ, trong sọt tất nhiên là đựng ba tiểu hài tử.
Người què đại thúc nói với mọi người giờ Hợi sẽ xuất phát, nên nghỉ ngơi chỉnh đốn thì cứ chỉnh đốn, chờ thời gian vừa đến sẽ xuất phát cả ngày lẫn đêm.
Phân phó xong ông ta mới đi về phía Bạch Quân Quân. ông ta có quá nhiều chuyện cần chứng thực.