Dựa vào chút ít thời gian chỉnh đốn cuối cùng, người què đại thúc đã gọi Bạch Quân Quân đến.
Lý Văn Li là một nhân viên tốt, hiển nhiên phải bám sát theo sau.
Người què đại thúc nhìn hắn một cái, cuối cùng cũng không ngăn cản.
Dù sao hai người họ bình thường thật sự rất thân thiết với nhau, cùng ăn cùng ở vậy thì chắc biết rõ về nhau đúng chứ?
Với lại bình thường họ làm việc đều thương lượng với nhau, chắc hẳn không tồn tại bí mật gì.
Cho nên người què đại thúc không tránh đi Lý Văn Li, ông ta cứ như là học sinh có lòng hiếu học cao nhất lớp vậy, hận không thể hỏi hết vấn đề trong lòng mình ra với giáo viên mới được.
Nhưng khi nhìn thấy chính chủ, trong phút chốc ông ta không biết nên hỏi từ đâu.
Bạch Quân Quân chỉ cảm thấy ánh mắt người què đại thúc nhìn mình rất quái lạ, cảm giác này tựa như khi nàng phát hiện Lý Văn Li là thái giám, nhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo nên rất ngại chứng thực vậy.
“?” Lý Văn Li.
Cuối cùng lâu một hồi lâu người què đại thúc mới tìm lại được linh hồn của mình, ông ta hắn giọng rồi nói: “Quân Quân nha… à không, Quân Quân cô nương ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi với Bạch Dương thị có liên quan gì đến nhau không?”
“Hả?” Bạch Quân Quân ngơ ngác nhìn người què đại thúc một lát rồi mới gật đầu: “Có, ta họ Bạch, đích nữ Bạch Dương thị.”
“...” Người què đại thúc không biết nên hình dung tâm trạng hiện tại của mình như nào.
Đã sớm đoán được Quân Quân cô nương mới là thật, có điều giờ phút này phỏng đoán trong lòng đã được chứng thực.
Nhưng, Bạch Quân Quân là quý nữ Bạch Quân Quân thật, vậy Bạch Quân Quân giả kia là ai.
Nàng là bẫy do ai giăng ra?
Người què đại thúc nghĩ không ra, chỉ có thể một năm một mười lại nói cho hai người họ.
Lý Văn Li với Bạch Quân Quân không ngờ tình hình bên ngoài lại như vậy.
Bấy giờ, vẻ mặt của Lý Văn Li có hơi phức tạp, biểu lộ rất rõ cảm xúc vui sướng khi người gặp họa: A, người ngươi thích vì giang sơn không tiếc vứt bỏ ngươi kìa.
Ở chung với hắn đã lâu, Bạch Quân Quân có thể đọc được biểu cảm của hắn vô tình đưa tay bịt miệng Lý Văn Li lại trước: “Nói không hay thì đừng nói bậy.”
Lý Văn Li còn chưa kịp nói chuyện thì tay của đại tiểu thư đã đưa đến trước, hơi có ý ác nhân cáo trạng trước.
Thế nhưng Lý Văn Li không dỗi nàng, bởi vì khi môi hắn đụng phải mu bàn tay mềm mại, hắn chỉ cảm thấy đôi môi chợt lạnh kế đến một mùi thơm nhẹ chui vào mũi mình, hắn thoáng trố mắt im hơi lặng tiếng lùi về sau một bước.
Bạch Quân Quân lại không để ý đến sự quái dị của Lý Văn Li, sau khi lấp kín miệng của người nào đó xong, nàng tiếp tục nhìn về phía người què đại thúc: “Tam hoàng tử có phản ứng gì không?”
“Chuyện này ta không rõ lắm, nghi thức tế cờ chỉ có đại tướng quân tới, Đông Vương không có tới.”
Đông Vương tức là phong hào của Tam hoàng tử, nhưng hắn giống với Vũ Văn Tuyển đều không được chính thức sắc phong ban hào, cho nên hắn lấy tự xưng đứng đầu đằng đông.
Có điều Vũ Văn Khánh lại để cho người ta biết được nhược điểm thì có lẽ thực lực cũng chẳng ra gì.
Nếu không phải nhà ngoại của hắn có bản lĩnh, thì có khi đã sớm bị lão đại lão nhị giết mất xác rồi, há lại để cho thiên hạ thành cục diện tam vương chia trời như hiện tại.
Lại nói, năm đó lão hoàng đế có lẽ cũng kiêng kị thế lực nhà ngoại của lão tam, cho nên chỉ cho hắn phía đông giàu có và đông đúc, chứ không phong hào, nói là chờ hắn thành hôn rồi mới ban phong.
Tiếc là lão tam còn chưa thành hôn lão hoàng đế đã đi đời nhà ma.
Nói về lý, hắn muốn tranh với lão đại lão nhị quả thực còn kém một bậc, bởi vì lão đại lão nhị có phong hào chính thức, hoàng đế hoăng bọn họ có tư cách thống nhất đất nước hơn hắn nhiều.
Nhưng lão tam chỉ cần dựa vào thế lực nhà ngoại, đã cưỡng chế cắm một chân vào trực tiếp ngồi cùng bàn với lão đại lão nhị, chỉ có thể nói là người ta biết cách đầu thai, có người lót đường cho hắn.
Tuy nhiên bây giờ ngày lành của lão tam đã đến hồi kết, vốn dĩ lão đại lão nhị đã như hổ rình mồi, bây giờ lão cửu còn từ đằng sau hắn vọt lên, hiển nhiên hắn đã lâm vào cục diện hai mặt gặp địch.