Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 344 - Chương 344. Chân Tướng

Chương 344. Chân tướng Chương 344. Chân tướng

Tuy nhiên đổi sang một góc độ khác suy nghĩ, mặc dù lão tam này đã dựa vào ông ngoại với cữu cữu nhưng khó mà ngồi trên long ỷ được, vô số hoàng đế ngày đêm trằn trọc không ngủ được là vì lo lắng ngoại thích.

Với lại, nhìn từ góc độ của Lưu Thượng, so với làm phụ tá con rối, không bằng tự mình ngồi lên, đỡ phải để lại cho con cháu một tai họa ngầm.

Nếu thật là như vậy, e rằng sẽ tăng thêm nhiều cái mười năm đại nạn.

Chiến loạn trước mắt không biết khi nào mới kết thúc, nếu thêm mười năm nữa, càng sẽ không biết đến bao giờ.

Cho nên mặc kệ từ tài hoa hay chỉ số an toàn, ngôi vị hoàng đế này đều không thích hợp cho Đông Vương Vũ Văn Khánh ngồi.

Cho nên Bạch Quân Quân đặc biệt chú ý hướng đi của Đông Quân.

“Bọn họ có sắp xếp như thế nào?”

“Đông Quân phái một nghìn quân viện trợ cho Bích Lạc, đội binh khí phải áp giải binh khí theo đường bộ để tiếp viện, đây là cơ hội trời cho, các ngươi nhất định phải nắm chắc được!”

Người què đại thúc nói rồi lấy ra bản đồ mới được phát: “Đây là đường bộ vận tải trang bị của chúng ta, chỗ này với chỗ này đều có thôn trang, đến lúc đó các ngươi phải trốn vào thôn, rồi mượn thôn dân quần áo là có thể giả làm thôn dân bình thường.

Chờ sau khi an toàn, các ngươi dọc theo đường này đi thẳng về phía nam, kế đến sẽ nhìn thấy một cái cột mốc ranh giới, đại lộ đó đi lên là thông đến thành cố đô, còn đi xuống là đến nơi vô chủ.

Theo ta thấy, trên đời này chỉ có cố đô thành là có mấy phần bảo đảm, nghe nói Nhị hoàng tử Hàm Anh Vương là người khá có năng lực, bây giờ thành cố đô dưới sự trị vì của hắn đã khôi phục vài phần phồn hoa của ngày xưa.

Trước mắt đến thành cố đô sẽ thích hợp hơn.”

Đây là một phương án do người què đại thúc suy nghĩ suốt quãng đường.

“Về thành cố đô?” Bạch Quân Quân nhướng nhướng mày.

“Làm sao vậy?” Người què đại thúc tỏ ra vẻ khó hiểu: “Không phải chỗ đó đã từng là nhà của ngươi sao? Ở chỗ quen luôn tốt hơn là ở nơi xa lạ.”

“Tuy là như thế, nhưng ba năm trước đây cả tộc Bạch Dương thị đều đã chạy nạn, giờ trở về chỉ sợ cảnh còn người mất, với lại thành cố đô tương lai khó tránh khỏi có một trận chiến, nếu thật sự đặt chân về nơi đó, chờ đại chiến tiến đến chẳng phải còn cần tiếp tục chạy trốn hay sao?”

“Hầy, ai biết trận chiến cuối cùng chừng nào mới đến đâu chứ, yên ổn trước rồi tính tiếp. Đương nhiên, cũng có thể đến nơi vô chủ, chỗ đó ngoại trừ việc có nhiều Vu tộc với người rừng, thì không còn khuyết điểm gì khác.”

người què đại thúc năm đó cũng tha phương lại Bạch Câu quốc nhiều năm, ông ta hiểu rất rõ về địa lý nơi đây.

Không ngờ trong phương án của ông ta lại có nơi hoang dã, lúc trước khi phân tán đội bảy người ở cầu Nam Bắc hắn đã từng nhắc nhở cả nhà lão Khâu thúc, bảo họ đi về nơi vô chủ.

Nhìn dáng vẻ này, suy nghĩ của người què đại thúc với Lý Văn Li là nhất trí.

Nàng nhìn thoáng qua Lý Văn Li, Lý Văn Li chỉ nhẹ nhàng cong môi: “Ta cảm thấy kiến nghị của người què đại thúc rất tốt, với lại không phải chúng ta còn cần đến hai chỗ này lấy bí tịch truyền thừa hay sao? Không bằng về hoàng đô cũ trước rồi lại đến nơi vô chủ.”

Hiện tại hoàng đô cũ xem như an toàn, chờ ngày nào đó đại chiến tiến đến, ai biết những bí tịch đó liệu có hư hao trong chiến hỏa hay không.

Bạch Quân Quân cân nhắc một hồi thấy quả thực có lý.

Vốn muốn trực tiếp tìm nơi non xanh nước biếc ở ẩn trải qua ngày tháng làm địa chỉ trang viên, nhưng bây giờ chỉ có thể làm theo người què đại thúc rồi tính tiếp.

Còn về phần Vũ Văn Tuyển muốn lợi dụng tên tuổi của nàng đánh về phía nam, Bạch Quân Quân cười lạnh.

Tuy nàng không phải Bạch Quân Quân thật sự, nhưng nếu đã dùng cơ thể của nguyên chủ, thì nhất định phải bảo vệ lợi ích của nàng ấy tới cùng.

Dù nguyên chủ này có tiếng là thiên hạ đệ nhất tài nữ, nhưng lại là kẻ yêu quá hóa ngu, lại ngây thơ tin vào tên đó.

Bình Luận (0)
Comment